-->

*

Khảo cứu

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2019

Tồi đi học ( Phần 4)





TÔI ĐI HỌC ( Phần 4)

XI. HỌC NỮA :

Nhiều lần suy nghĩ không biết tương lai đối với mình như thế nào, trước mắt là giấy hoãn dịch (miễn NVQS) vì lý do học vấn gần hết hạn …. , Theo luật  “Tổng động viên” thời đó để hoãn dịch tôi phải là thanh niên độc nhứt còn lại trong gia đình có cha mẹ trên 60 tuổi hoặc có vợ nuôi 6 đứa con …. hiiiii :D , hoặc đang học đại học nào đó, nhưng chẳng may rơi đài cuối năm thì xem như kết thúc, chỉ còn một cách nếu trúng tuyển sẽ được tăng thêm một năm, đấy chính là lối thoát duy nhứt…. nhưng chọn nơi nào thật chắc chắn để đạt sở nguyện ? Tôi quyết định chọn  Viện Đại học Vạn Hạnh đang thông báo thi tuyển sinh viên vào năm thứ nhứt ….  Số lượng ghi danh  thật đông đảo và tôi đã trúng tuyển với thứ hạng 160/1.500 thí sinh tham dự .
Ba má tôi rất mừng và quyết định cho đi học lái xe (ô tô), anh tôi (giáo Tài) hứa chúa nhựt hàng tuần sẽ đem xe ở Sài Gòn về tập cho tôi lái trước… Ối trời ạ…! Chúa nhựt nào cũng vậy, anh tôi đều thoái thác do bận rộn đánh cờ tướng ở  tiệm may với ông bạn học cũ ở Pétrus Ký là… thầy giáo Mẹo  :’(  .  Bực mình, tôi đánh liều rủ người anh nhà bác ruột cùng ghi danh học lái xe tại trường nghề Việt Á tại ngã sáu kế BS, Chương…. Nhưng chẳng tập được nhiều lần…
Tôi đạt được một dấu lái moto và rớt ô tô trong khi anh Lợi đậu cả hai loại dấu, Ba tôi chê:
- Thi môn nào cũng đậu, thi lái xe lại rớt, nhục ! Mầy vào trường học lái lần cuối !
Lần đầu tiên thi rớt… Ông ngoại tôi an ủi hỏi lý do… tôi nói:
-Con lui xe bẻ lái quá nhẹ tay nên làm ngã cọc , khi dừng không sát lề… Ngoại tôi chỉ dẫn:
- Con phải bình tỉnh và làm như vầy…. như vầy….
Tôi không đến trường tập lái mà chỉ ngồi ở nhà ngẫm nghĩ lời của ngoại và cách sử dụng và hai tuần sau tự một mình xuống nhà ga xe lửa Sài Gòn thi lại phần lái ô tô… Sau khi lùi xe, tiến tới , đánh một vòng sân vận động Cộng Hoà, chạy dọc rẻ trái – Tôi  không còn sợ ủi nhằm  xe lam, xe ngựa, xích lô đan xen chạy trên đường Nguyễn Hoàng rồi đậu sát lề…. lấy đủ hai dấu, tôi lái xe về nhà nằm im re. Ba tôi hỏi:
-Rớt nửa hay sao mà im re như Phật đúc vậy hả?
- Đậu rồi ba ơi, mới về tới nhà con còn mệt ! Hiiiiii
………………
Má tôi chỉ định tôi trọ học tại nhà người chú thứ tư của bà - em ruột của ngoại, má tôi nói:
- Mầy trọ ở nhà ông Tư lo học hành, không được tham gia biểu tình, không theo anh  đi nhậu nhẹt gì hết, chú tao mà méc là tao cắt kinh phí !
……………
Thế là một “trang sử mới” đã mở ra…. Mỗi đêm ông Tư đều hỏi thăm bà con cũ và nhắc chuyện xửa chuyện xưa… Khi ngoại tôi mất , tôi gọi ông là “ngoại Tư”, là chú của má tôi nên gọi ngoại Tư chẳng có gì sai….. Một hôm, ông nói :
-Tao ngẫm nghĩ tại sao ba mầy đặt tên mấy anh em là Tài, Danh , Lộc sao không là Tài Danh Lợi?
Tôi đáp:
-Tên Lợi do bà nội đặt cho người anh nhà bác sanh sau vài tháng…. Nên ba con đặt tiếp là Lộc….
Ngoại Tư vuốt râu cười nói :
-À…. Thôi tao nhớ rồi ! Ba mầy đặt tên theo sách Mạnh Tử!
-!?
- Nhà vua hỏi ổng khoe tài khoe danh để trục lợi phải không…?, ông Mạnh trả lời là có khoe tài, khoe danh nhưng chỉ xin vua ban lộc thôi á ! Hiiiii…
Đêm đó hai ông cháu cùng ngủ chung ván ở nhà trên…., ông hỏi:
-Anh Ba của tao ở trên Thủ Dầu Một có dạy bây chữ nho không?
-Dạ…. có chút chút thôi , từ ngày ổng mất, tụi con trả lại cho ổng gần hết rồi…
-Hiiii…. Nghe cũng vui lây … mầy đối cho tao câu nầy … “ Sợ xa đi xe!”.
Tôi hoảng hồn…. ông ta cho thời hạn 5 phút…. Tồi ngẫm nghĩ nhớ lại…. Ba tôi và ông Tân Tiến chủ tiệm may hàng xóm , giáo Tài và giáo Mẹo đánh cờ tướng… Tia sáng lóe ra tôi đáp :
-Cởi ngựa thăm mã!
Ngoại Tư vổ đùi cười ha hả nói:
-Được lắm, khá lắm, nhưng không hạng nhứt  đậu trạng đâu con ! Giỏi lắm chỉ hạng nhì hạng ba bảng nhãn thám hoa thôi hà ….
- Anh ba của tao có dạy tử vi, bấm độn cho mấy đứa bây không?
-Dạ không, chỉ xem sách tam thế diễn cầm, chỉ tay, xem giờ hoàng đạo,  an tử vi xem hạn sơ lược thôi hà, ổng nói…. Ổng nói các môn đó hồi xưa thường chỉ truyền cho con trai đích tôn thôi… tụi con là cháu ngoại, khỏi học nhiều ….
-Hiiiii…. Học nghề nhà kiểu đó là dỡ ẹc (!?). Ngoại mầy mất , bây giờ còn tao nè…. Mầy là cháu ngoại cũng là đứa học trò cuối cùng của cái nhà nầy…. phải cố học cho thông, vừa ở trường vừa ở nhà, ai trọ học cái nhà nầy đều thành công . Mầy thấy chưa ? Ngay trước mặt chớ đâu xa, các bạn cũ của cậu tư, dì ba, kể cả con của thầy Năm Chẩm - trước nhà ba má mầy - là Võ T. P. lúc chưa mua nhà cũng trọ ở đây… người ta đều thành nhơn chi mỹ thì mầy cũng phải đạt được.
-Dạ…..

XII. DƯỜNG NHƯ LÀ TÌNH YÊU

Trong giờ học môn “Con người trong xã hội” do giáo sư Thích Minh Châu đang hướng dẫn, tôi trốn ra ngồi ngoài hành lang giảng đường kế bên “ Phân khoa Giáo Dục” giải một bài toán cho đưa cháu, tình cờ vài nữ sinh viên học sau tôi một năm đi ngang nhìn thấy, một cô trong hỏi thăm :
- Chào anh ! Cho tụi em hỏi thăm … hình như anh đang học bên Phân khoa Giáo Dục thì phải?
Tôi giật mình đáp liều…
- Ơ… vâng ! Các cô  cần nhắn việc gì ?
- Ơ… tụi em thấy tay anh cầm quyển sách toán … ơ… hiiii….  Anh có nhận dạy kèm toán trung học không? …. Nhà tụi em cũng gần đây mà…
Tôi bối rối…. cả 4 cô tự giới thiệu tên và tôi cũng tự giới thiệu…. Thế là lại quen 4 bạn mới….Trong đó tôi chú ý đến Hạnh vì cô ta nói giọng nửa bắc nừa nam! Tôi thật sự lo sợ vì gặp phải trường hợp như N của các năm trước, hơn nữa khi nàng đã đề nghị dạy kèm toán hai đứa em trai tôi thật sự kinh sợ lại vấp phải như M lúc còn học trung học. Tôi tự nghĩ rằng mình không có làm điều gì trái đạo đức thì chẳng phải có việc gì lo sợ, nhưng sao tôi cứ nơm nớp trong lòng.
 Tôi muốn tránh mặt Hạnh và các nàng , nhưng ngày nào cũng gặp mặt tất cả tại cầu thang và căntin- nơi giao điểm dãy hành lang Phật Khoa , Giáo dục, và Văn khoa-  Tôi muốn bỏ hẵn trường nầy và  học Khoa học tự nhiên, khổ nổi giấy hoãn dịch (miễn NVQS) lại đăng ký bên Vạn Hạnh nên phải học cầm chừng…. Tôi cố gắng không nói đùa với các bạn nữ…  Từ đó, tôi thường chở nàng về nhà sau buổi học, tôi vẫn xem như không có gì và không nghĩ xa hơn , mặt khác tôi còn phải chịu đựng những cái nhéo của nàng nếu tôi phóng xe nhanh trời ạ....
Tôi rất phân vân không biết việc lành hay dữ… tôi thử bấm quẻ xem thử được "đại an" nhưng lòng vẫn hồi họp vô cùng…
………………………….
 Bên trong một khu hẽm là nhà của Hạnh, một biệt thự xinh xắn, tôi cũng đã đến vài lần dự sinh nhật, ba của Hạnh nói giọng bắc còn người mẹ lại là một người Việt gốc Pháp nói giọng nam! Cả nhà có nếp sống như phương tây. Sau khi chào hỏi, ba của Hạnh mời ngồi nói:
-Chào cậu, đã gặp cậu vài lần nhưng chưa có dịp trò chuyện, hôm nay tôi mời cậu đến xem lại bản tử vi của con Hạnh.
-Thưa bác, chẳng hay bác cần xem vấn đề nào ạ?
-Việc xuất ngoại của mấy chị em nó, cậu xem lại mấy chị em nó có thể xuất ngoại du học được hay không?
Tôi ấp úng:
-Thưa bác, cháu đã phê quyết đoán trên tờ ghi chú, các chị em có thể đều đi được cả vì bởi trong đại tiểu hạn trùng phùng của ba lá số trên đều gặp lộc, mã, và tứ hóa, tam hóa liên châu mà thoát khỏi tuần, triệt, tuy nhiên vẫn kẹt đại hao nhưng tiểu hao nằm ngoài cung tam hợp. Theo cháu đoán là chi phí rất tốn kém, cháu chỉ biết đến thế thôi còn phương pháp thực hiện cháu không có kinh nghiệm ạ.
Ông ta là một thầu khoán, nhưng ông nghiên cứu tử vi chẳng bao lâu nên còn nhiều chỗ chưa hiểu rõ.
Hạnh mang bánh và nước đến mời, ông ta bảo:
-Mời cậu dùng, chúng ta vừa ăn bánh vừa uống nước xem tử vi…
Tôi nghe muốn toát mồ hôi lạnh…. linh tính cảm thấy có gì đó hơi lạ….. tôi nói:
-Thưa bác, cháu đáng con cháu trong nhà, bác cứ gọi là thằng Sáu hay tên của con , gọi "cậu" con nghe ngại quá ạ…
Cả nhà cùng cười. Ông ta nói:
-Thế thì gọi cháu nhé!
-Thưa vâng ạ.
Hạnh ngồi kế bên tôi mở phong bánh mời và cùng xem các bản tử vi trải trên bàn. Tôi chỉ vào các chính tinh tập hợp thành bộ sao theo dịa bàn các cung nằm trên đường chính chiếu, bàng chiếu và giải thích dựa vào phú Trần Đoàn. Để xem tương lai tôi chỉ các chính tinh dịch chuyển từng năm trên thiên bàn xoay quanh nhân bàn…. Mẹ của Hạnh cùng hai đứa em trai cũng tò mò nhìn vào để biết….
Tôi thuyết minh khoảng một tiếng thì xong, ông ta nói:
-Bác hiểu ý cháu rồi đó… sử dụng dịch lý và ngũ hành sinh khắc rất ít, chỉ sử dụng phú làm chủ yếu… Bác sẽ dùng cách nầy. Chẳng hay cháu còn kèm dạy thêm bao lâu nữa thế nhỉ?.
-Thưa bác, hết tuần nầy các em học sinh nghỉ luôn để chuẩn bị thi tú tài, con rảnh rang có thể đi Honda về Thủ Dầu Một mỗi chiều, sáng mai con xuống Sài Gòn học tiếp…
Ông ta trố mắt nói:
-Trời ạ… ! Mệt lắm đấy, mấy năm nay cháu trọ ở đâu?
-Thưa bác,  con đang ở nhà người ông - em của ngoại tại đường BS Calmette chợ Cầu Ông Lãnh.
- Hiiii… Ở đây thì nhà bác gần trường hơn, nếu cháu không ngại ở đây dạy kèm "mấy em" vừa vui vừa tiện đường, nhà bác còn hai phòng riêng chưa sử dụng….. hai tuần nữa cháu chấm dứt dạy mấy học sinh cũ thì đến đây dạy tiếp cho hai "đứa em trai". Nếu cháu muốn lên lớp thì bác chia giờ cho cháu dạy ….!
Thì ra ba của Hạnh ngoài việc hành nghề thầu khoán thì còn là chủ một tư thục
Tôi thật sự ngỡ ngàng ấp úng đáp:
-Thưa bác, việc nầy để con suy nghĩ lại, con chưa quyết định được.
-Còn suy nghĩ gì nữa, rảnh giờ nào thì cứ đến đây giúp bác nghen….

Tôi đã nhận lời chỉ kèm toán cho Thành và Đạt - em của Hạnh chương trình lớp 10 và 12, còn  đứng lớp thì tôi chưa dám…. Hai cậu em nầy học thông minh,  thích  đi bơi , nhạc và khiêu vũ. Tôi nói với Hạnh:
-Em có sở thích giống hai cậu em không?
-Ồ…. rất tuyệt, trước kia cả nhà cùng đi bơi, còn khiêu vũ chỉ tổ chức tại nhà  hay chỉ trong nội bộ  gia đình vào lúc lễ Noel, giao thừa … hiện giờ thì thường chơi nhạc mà thôi …..
Nói đến đây, Hạnh mở đàn piano  và chơi bản Tout l' amour …. mười ngón tay của nàng mềm mại lướt thoăn thoắt  trên bàn phím, đôi tay trắng sáng nổi lên chiếc vòng cẩm thạch thường đeo…. Tôi đã thật sự bị lôi cuốn nhưng không biết nguyên nhân là nàng hay là nhạc …. tiếp theo là một đoạn của bản Claire de lune …. tôi cảm thấy Hạnh rất giống N và thực sự tôi đã xao xuyến trước sắc đẹp quyến rủ của nàng… Tôi không dám nhìn vào nàng  mà chăm chú ngắm vào bức tranh trên tường… Bản nhạc chấm dứt, tôi vẫn im lặng hồi tưởng nhớ đến N… Phải chi trước kia tôi phải như thế nọ thế kia thì có lẽ bây giờ không vương mang thế này thế đó…..! Tôi đã thực sự trân quý nàng vô cùng…… và có cái gì đó mà tôi không thể diễn tả được…. tôi đã yêu nàng hay chưa…..
XIII.  LỬA VÀ RƠM
Trong một buổi thi đấu giao hữu giữa hai đội bóng chuyền Minh Đức và Vạn Hạnh…. các lớp được nghỉ để ủng hộ và xem trận đấu … Rất đông sinh viên các năm đứng chen đầy hai bên lan can đối diện nhìn xuống dưới sân thi đấu, tôi và nàng lại ở hai bên khác nhau…. Tinh thần thi đấu thể thao đang lên cao độ, tôi vẫn cố nhìn  tìm cho ra Hạnh bên kia hành lang, Tôi thấy Hạnh đang tiếp chuyện với với một bạn nam to cao, chỉ tay  vào bảng ghi điểm cạnh cầu thang cười nói  rất tương đắc…. tôi cảm thấy vô cùng tức giận, tôi rất thẹn cho thể hình nhẹ ký của mình….. Phải chi lúc trước tôi chịu để cho ba tôi rèn tập võ thì đâu đến nổi có 50kg như thế này, khi biết tin chị em của nàng đi bơi thì tôi chẳng dám đề cập đến.
Tôi tự suy nghĩ kịp lúc ấy… Có phải tôi đã…"ghen" hay không? Nếu ghen là yêu, còn không ghen là không có gì cả….. Tôi đã kết án "cô em nuôi" và cô bạn học cũ chỉ là bạn tại sao lại ghen tuôn và tỏ thái độ không quân tử và bất lịch sự đối với N làm cho tôi phải từ bỏ tất cả…. không lẽ mình lại là "tiểu nhân" như thế hay sao? Trong cuộc sống Hạnh cũng phải giao tiếp với người khác phái khác chớ đâu phải duy nhất chỉ có mình ! Tuy đã biết thế nhưng sao tôi vẫn nghe tức nghẹn đến tận cổ…. tôi không xem đấu bóng nữa mà vào căn tin ngồi thở hào hển…, cuộc đấu vừa dứt Hạnh đến gặp tôi, nhìn thấy tôi khác thường, Hạnh hỏi:
-Anh có sao không vậy?
Tôi đáp:
-Anh đang đau bụng….!!!
Hạnh tin thật và móc túi lấy ngay chai dầu Nhị Thiên Đường đưa tôi…
Lỡ ngồi lưng cọp, tôi nhận lấy chai dầu dùng một ít xoa bụng . một lát sau Hạnh hỏi:
-Anh bớt đau chưa ?
-Cám ơn em …. Anh cảm thấy bớt nhiều lắm…..
…………………………..
Ngày hôm sau tại trường, tôi xuống phòng "Sinh viên vụ" ghi tên học ngay lớp hòa âm sáng tác của giáo sư Phạm Thế Mỹ….. Đến nhà sách Khai Trí đường Lê Lợi mua ngay một quyển sách học khiêu vũ….. Hình như có một sức mạnh mãnh liệt nào đó đã giúp cho tôi đã tự điều chỉnh khả năng thiếu sót của mình một cách rất kỳ diệu và nhanh chóng ….
……………………………….
Muốn nhận được văn bằng tốt nghiệp thì sinh viên phải nộp bằng sinh ngữ phụ tương tự như bên Trung tâm Hội Việt - Mỹ (Prof…Mi..),  tôi và Hạnh học lớp  thính thị Anh văn mỗi tuần ba buổi xế chiều tại "Trung tâm sinh ngữ" của trường ròng rả gần hai năm… Đêm cuối cùng của khóa học khi về thì đã tối, chúng tôi dừng xe ngắm trăng sao tại bến Bạch Đằng…. Hạnh nói:
-Ước gì chúng ta gần nhau mãi mãi như thế nầy !
Tôi nói:
-Khó lắm em à… tốt nghiệp xong anh sẽ xin việc ở tỉnh nhà, anh không ở Sài Gòn đâu..
Hạnh hoảng hốt ôm chầm lấy tôi nghẹn ngào nói:
-Không… anh phải ở bên em…. em không muốn mất anh…..
Tôi không nén được cảm xúc, tôi vuốt tóc nàng nói:
-Chỉ là ý định thôi em à… biết đâu sẽ có việc gì khác tốt đẹp hơn.
Nàng đã ngồi sau ôm chặt  tôi đến cổng nhà bước xuống lau nước mắt vào nhà , tôi quay đầu xe chạy về chỗ trọ mà lòng cảm thấy như thế nào ấy……
…………………..
XIV.  CỐ NHÂN

Không biết Hạnh đã nói gì với ba của nàng, khoảng 9 giờ sáng chủ nhựt , một chiếc xe "Bờ-giô" màu đen dừng trước tiệm má tôi…., tôi thấy chiếc xe hơi quen nên bước ra xem, thì ra là ba của Hạnh… tôi lật đật mời ông ta vào trong và giới thiệu với má tôi, má tôi mời ngồi hỏi chuyện, ông ta nói:
-Thưa bà, tôi có  mấy đứa cháu được con trai của bà chị dạy kèm thêm, hôm nay cũng rổi rảnh lên đây đi viếng vườn Bình Nhâm, tôi có địa chỉ của con bà cho và cũng sẵn xe nên đường đột lên thăm nhà bà chị và sẵn dịp cũng làm quen với gia đình…
Tôi rót nước mời ông ta, má tôi nói:
-Thưa ông anh, tui thoáng thấy ông anh hình như cũng hơi quen quen , mời ông anh dùng nước rồi nói chuyện.
-Cám ơn bà chị , thưa… tôi muốn hỏi thăm, trước đây cũng lâu lắm, lúc xe lửa Sài Gòn - Lộc Ninh còn chạy , tôi cũng thường đi ngang nhà ga Thủ Dầu Một, trước đó "Thầy Ba" từ Nhà Bè- Tân Thuận lên đây có nhà  cạnh nhà ga nầy, thưa xin hỏi thăm thầy và thím còn khỏe không ạ.
- Thưa…. hai ông bà đó đã mất lâu rồi.
-Còn cô hai N… là người con độc nhất của hai ông bà ấy, chẳng hay bà chị có biết cô hai N. ở đâu và còn mạnh giỏi không ạ?
- Tui biết đó, cô hai N…  đang ngồi nói chuyện ngồi trước mặt ông anh đây nè, thầy Tư à..!
- !!!
Vừa nghe má tôi nói, ba của Hạnh biến sắc ….
-Thì ra…. Bà chính là cô Hai… nữ sĩ Lệ Hồng đây sao?
Tôi thấy chuyện đã chuyển sang người lớn, tôi lặng lẽ bước ra sau nhà để cho bề trên làm việc, tuy nhiên vẫn nghe được gần hết câu chuyện từ ngòai phòng khách vọng vào, má tôi nói:
-Đúng rồi…. tui chính là cô hai N. nhưng cô Lệ Hồng đã chết lâu rồi thầy Tư à…. Xin ông đừng nhắc đến cái gọi là “nữ sĩ ” ấy nữa, hãy để cho cô ta được yên ổn …
Ba của Hạnh vẫn còn lắp bắp nói:
-Cố nhân!... Cô Hai, bà…..
Má tôi cắt ngang:
- Không còn gì nữa…. thầy cũng đừng nhắc hai chữ “cố nhân” mà tụi trẻ nó cười…. chuyện đã hơn 40 năm rồi, ông nhà tui cũng đã mất còn trong kỳ tang chế, tui cũng đã có mấy sui, chẳng hay chị nhà đâu sao hôm nay không cùng đi viếng vườn cây Lái Thiêu….
Ba của Hạnh thở dài nói:
-Chẳng giấu gì cô Hai, sau khi về bắc tôi ở với người chú , tôi mồ côi từ nhỏ nên chú thím tôi thương như con ruột, vì không có con trai chú tôi bán bớt phần hương hỏa giúp tôi qua Pháp học kiến trúc và làm việc bên đó, đến năm 1952 tôi mới lập gia đình . Bà nhà tôi người gốc Việt lúc nhỏ cũng ở Sài Gòn , vì không thích hợp với khí hậu bên đó nên cùng tôi trở về đây cuối năm 1954…. Hôm nay thì bà nhà có công việc ở Đà Lạt nên không cùng đi. Ông ta nhắp một ngụm nước xong nói tiếp:
-Khi con trai của cô đến dạy kèm cho các cháu trong nhà , đồng thời chúng cũng là bạn chung trường, có nói sơ một ít về gia cảnh, tôi cũng có ý hơi ngờ ngợ… nhưng chưa hỏi kỷ, nay đến nhà mới biết được là con của cô Hai đây mà, hèn chi thằng Sáu giống bên ngoại như đúc…. Tôi cũng để ý thằng Sáu và con Hạnh có vẻ mến nhau lắm đấy, chuyện đời xưa lo không được thì tôi có ý tính cho đời nay, cô Hai cho biết ý kiến như thế nào ạ?
Má tôi nói:
-Đó là do tự ý chúng nó lựa chọn, cha mẹ thời nay đâu có ép buộc con cái như hồi xưa, chuyện nầy tui không có ý kiến gì hết…
Tôi từ sau nhà bước ra thay bình trà, tôi châm mời má tôi và ba của Hạnh dùng tiếp…
Má tôi mở khóa kéo một ngăn tủ gần như ít sử dụng, bà lấy một chiếc hộp mở ra, bên trong là một chiếc đĩa sơn mài men ngọc, bên trên có vẽ hai com chim đậu trên một mái nhà tranh , má tôi nói:
-Đây là kỷ vật của thầy gởi lúc trước, từ khi về đây tui không có dịp giao trả, thầy cứ nhận lấy dùm trước khi tui nhắm mắt...
-Sao cô nói chi gỡ thế, ít ra còn khỏang 10 năm nữa mà.... 
-Ai cũng già rồi thầy à... , còn gì nữa mà giữ gìn, tui đem xuống tuyền đài không dùng được đâu! 
-Ý cô Hai quả quyết thôi thì tôi đem về...
Ông ta nhận lấy đem ra xe và cũng mở cốp lấy một chiếc hộp sơn mài, ông mở ra lấy một quyển sổ đã ngã sang màu vàng nhạt đem vào đưa cho má tôi nói:
-Còn đây là những bút tích xướng họa hai bên, tôi cũng có ý nghi hoặc nên có đem hờ theo đây, nay tôi cũng giao lại cho cô... Còn việc kia xin bên cô hãy xúc tiến nhanh vì tôi không biết mình còn ở bao lâu nữa ..(?) .  Xin phép cô Hai cho tôi lễ thầy và thím  một nén nhang….
Má tôi nhận lấy quyển sổ nói với tôi:
- Con đưa bác cả lên lầu thắp nhang cho ngoại .
Tôi đốt hương đưa cho ba của Hạnh, tôi thấy ông ta xá bài vị của ba tôi, kế đến bàn thờ của ngoại tôi ông khấn khứa tôi không nghe được, hình như đang mặc niệm gì đó. Chúng tôi trở xuống phòng khách, ông nói:
-Tôi cũng muốn cô Hai cho thêm một ý kiến nữa là cô có thể cho phép thằng Sáu  đi xuất ngoại cùng cả nhà tôi được không ạ? Tôi còn một chỗ dự phòng cho nó đó….
Má tôi nói:
-Tùy nó quyết định, tui không có ý kiến !
Ông quay sang tôi và hỏi :
 -Còn thằng Sáu thế nào? Chuyện không lo được ở đây thì qua bên ấy bác tính cho, chỉ còn ít ngày nữa là khởi hành …
Tôi đáp:
-Thưa bác, con đã có quyết định từ lâu rồi, con ở lại phụng dưỡng má của con suốt đời, con không thể bỏ quê hương và mồ mả tổ tiên được. Con chấp nhận tất cả những gì xãy ra để được ở gần má của con….
Ba của Hạnh thở dài, ông nói vài lời từ giả má tôi xong đứng dậy đi lên xe …
Tôi đã thấy nước mắt của ông rơi ….. , má tôi đã quay mặt nhìn ra nơi khác nhưng dường như không chú ý đến ông ta khóc….. Chiếc xe đã chạy lâu, má tôi vẫn im lặng ngồi tại chỗ cũ, thình lình bà  đứng dậy đi ra trước nhà, tay bà cầm quyển lưu bút và đốt cháy giữa sân…..
Sáng thứ hai tôi về chỗ trọ ở Sài Gòn thu xếp tư trang chuẩn bị về luôn, người dì - em họ của má tôi nói:
-Chiều tối hôm qua con Hạnh có đến đây kiếm, nó nhắn với con là đến nhà nó gấp sáng nay…. Dì đoán chắc là cả nhà nó sẽ đi …, con qua thăm lần cuối đi.
Tôi rồ ga vọt xe đến nhà của Hạnh, cửa chính khép hờ và không thấy rộn rịp như thường ngày, tôi bấm chuông gọi, Hạnh ra mở cổng cùng  vào trong, tiếng nhạc nho nhỏ bản Claire de lune phát từ máy Akai dìu dặt tha thiết …..cả hai cùng ngồi trên chiếc trường kỷ bọc nhung, mắt Hạnh đỏ hoe…. Tôi hỏi:
-Hai bác với Thành và Đạt đâu?
-Ba em cùng Thành và Đạt đi Đà Lạt rước má em, khỏang tối nay sẽ về đến nhà …. 
Nói đến đây nước mắt của Hạnh trào ra….nàng ôm mặt khóc rấm rức  nghẹn ngào nói:
-Ngày mai em mất anh rồi….., anh tệ bạc lắm , tại sao anh từ chối, em không muốn mất anh……

-Anh còn mẹ già và mồ mả tổ tiên, anh thề trước vong linh của ngoại và ba anh là  sống chết tại quê nhà không đi đâu cả, anh chấp nhận tất cả ……, cả em cũng thế, em rất hiếu thảo với cha mẹ, liệu em có dám bỏ cha mẹ ở lại với anh không?
Hạnh không trả lời… nàng khóc nức nở và ngã vật người trên chiếc trường kỷ….  ./.


Phantran 


************* 


     
    

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét