“ TÔI ĐI HỌC ” ( Phần 3)
**************
|
VIII. ANH
MUỐN GIẾT CHỒNG EM
Chiều đã dần dần tàn, tôi đã không về nhà và bỏ luôn cả
bữa cơm trưa, tôi chẳng nghe đói khát gì cả mà chỉ muốn mình được chết (!), tôi
đang thơ thẩn bên bờ suối Giữa, nhìn lại con suối trước kia cả lớp cùng tắm tại
đây nay đã 9 năm rồi, vẫn còn những gốc cây gừa chúng tôi đùa nghịch nhưng giờ
chỉ còn mình tôi, nhớ lúc ấy tôi đã bắt một con đĩa rượt N. chạy vấp té…..
Tôi rất buồn về sự cấm đoán của ba tôi đã làm mất đi một
người mà tôi đã thật sự mong ước…, tôi cầu mong thi rớt, tôi sẽ nhảy cầu Phú
Cường bắc qua sông Sài Gòn - nơi đoạn chưa có người nhái nào dám bơi qua - hoặc
là tôi sẽ bỏ nhà ra đi và sẽ tham gia cuộc chiến như các bạn của mình, ít ra
tôi sẽ chết có ý nghĩa hơn…. và bạn tôi sẽ không chê cười là thằng hèn nhát
thua cuộc và trốn chạy….tôi lên xe và trở về nhà….
Hai tuần qua mau và lại một tin sét đánh… tôi không may
mắn như ý muốn mà đã đậu Tú tài II với thứ hạng cao, má tôi rất mừng rở, cả dãy
phố đến thăm hỏi chúc mừng và có cả chú Ba người Hoa cũng đến thăm có ý muốn gã
con và tôi đã từ chối với lý do còn tiếp tục học Đại học … Tôi nghĩ rằng chồng
của N “phải chết”, tôi sẽ cưới N và con của nàng tôi xem là con của tôi!
Thời gian thấm thoát đã một năm…, ba tôi bệnh nặng và
mất, mối hận lòng vẫn không nguôi, ngày chủ nhật nào cũng vậy, tôi nấp sau cánh
cửa nhìn qua bên kia phố xem hai vợ chồng của N mua hàng hoá bên kia đường, N
đã mang thai và tươi cười với chồng… chồng của N có thân hình hộ pháp cao
lớn như Mỹ, nếu đánh tay đôi… tôi thua hắn là cái chắc, lại nữa chiếc áo của
hắn có chỗ phồng lên đáng ngờ hình như là súng, tôi không sợ ! Khi hai vợ chồng
N lên xe “Shác” chạy đi tôi kiên quyết phải nhìn cho rõ mặt chồng của nàng “đẹp
trai” như thế nào, tôi rồ xe Honda định chạy đuổi theo, má tôi đã phát
giác giữ lại nói:
-Không được đâu con ơi… Chồng nó hình như là công an chìm
đó! .... Đã hết rồi!
Lần đầu tiên trong đời, tôi dằn ra khỏi tay má tôi và
nói:
-Má để con đi !
Tôi đã theo kịp và cách một đoạn an toàn, chỉ cần tăng ga
thêm một chút là tôi có thể đâm xe vào chồng của N cho chết, nhưng N ngồi sau
đã thấy tôi và đưa tay chào, tôi không nỡ..…., tôi đã thấy chồng N nhìn thấy
tôi qua kính chiếu hậu, có lẽ hắn có cảm tưởng một tên Việt Cộng đang chuẩn bị
ám sát, tôi thấy hắn chỉ cầm lái một tay và tay kia hình như đưa vào áo định
rút súng …, tôi liền rẽ sang lối khác….
Điều mong ước của tôi đã đạt lần sau, không cần đuổi theo
tôi đã nhìn thấy tận mặt hai vợ chồng N bằng ống dòm qua khe cửa! Chồng của N
quả đẹp trai hơn tôi nhiều, trên khuôn mặt chữ điền rắn rỏi có một vết sẹo nằm
giữa bộ râu quai nón. Lần
thứ ba tôi kín đáo xem như trước tôi thấy mắt trái của nàng bị bầm tím hình như
bị đánh và đã thấy hắn hay liếc xem vào tiệm của má tôi, sau đó tôi đã nghe tin
N hư thai. Tôi đã thấy bất ổn, tôi cũng phải cần vũ khí, bạn học cũ của tôi sau
khi hiểu được chuyện kín, đã hứa có thể giới thiệu với ai đó nếu cần thì mua
được một quả lựu đạn mini của Mỹ dễ cất giấu với giá 20.000 đ (giá một lượng
vàng thời đó), dĩ nhiên cách sử dụng chúng tôi đã biết trong giờ học quân sự
học đường thời trung học (thay thế cho môn thể dục) , trong năm thứ nhất tôi
dạy kèm và dành dụm được một số tiền hơn như thế! Tôi dự định nếu cần thiết sẽ
cho nổ và cả hai thằng cùng chết.... Tôi đã đặt cọc 5.000 đồng và sẽ giao đủ
khi nhận hàng nơi bí mật vào tuần sau….
Hoả tiễn 220 ly đã rơi vào Biên Hoà! Chồng của N đã chết!
Tôi không mất số tiền lớn lao để mua vũ khí và khỏi phải nơm nớp lo sợ….! Tôi
hủy giao kèo và tôi bỏ luôn tiền đặt cọc….. Người chồng thứ hai của N lại cũng
tử trận vào năm sau, và N đã chết khi sinh khó đứa con thứ hai tại vùng quê
tỉnh Hậu Nghĩa ….. Má tôi nói:
-Mụt ruồi sát phu! Con thấy ba con xem tướng giỏi chưa!
Suýt chút nữa là con bị tiêu tùng xí quách! (Hihiii).
IX. ĐOẠN TRƯỜNG
Tôi đã nhận được chứng chỉ tú tài phần thứ hai! Ba tôi
nói với má tôi:
-Trước kia thằng lớn không có tổ chức tiệc khao, nay
thằng Sáu nó thi đậu, mình phải mở tiệc khao mời hàng xóm cho vui.
-Tổ chức ở đâu vậy ? Ngoài phố tiệm thì chật hẹp, thôi
thì kéo hết ra quán cho tiện.
Ngọai tôi nói:
-Về trong nhà làm rộng rải, có sân bóng cây che mát mà ấm
cúng….
Thế là ngoại tôi ra lịnh tổ chức tại nhà. Tôi đi mời một
số bạn học chung lớp, đa số đều rơi đài tránh mặt, các bạn khác thì tổ chức
trùng ngày, tôi chỉ mời được một anh bạn học cũ là Jac đến dự. Các
bạn nữ chỉ có Q. thi đậu tú tài 2 (kỳ 1), còn lại đều bị Hội đồng Khảo thí đá
văng xa lắc… Tôi chở cô em "nuôi" đến mời Q, tôi ngầm có ý khoe có
một cô em ….nhưng H. không chịu đi :
-Anh Sáu đi một mình đến mời chị Q. đi, em không thể đi
được.
-Sao H. kỳ vậy? Dù có dưới một lớp nhưng cũng là học
chung trường nên cũng như là bạn, có gì đâu em ngại….
-Em biết hết rồi!
Tôi ngạc nhiên hỏi:
-Em biết gì?
-Anh với chị Q rất thân nhau , nay có em làm chị Q mất
vui, mấy ngày gần đây em ghé nhà chơi mà Q lánh mặt không tiếp em nữa.
- Ơ…. anh chỉ quen biết là tình bạn học chung lớp thôi,
chớ anh có tính xa gần thêm
gì đâu mà em nghĩ kỳ vậy, em cứ lên xe cùng anh đến nhà Q chính thức mời.
-Em không đi!
-Anh năn nỉ đó, một lần thôi, chỉ mời Q là đại diện bên
nữ.
-Có em nè! Cần chi Q!
-Nhưng em khác lớp.
-Anh nói thật đi! Anh chọn Q hay chọn em?
-Anh thề …. Q là bạn còn em là em gái của anh! Còn em
cũng nói thật đi, em làm em gái của anh hay tính làm cái gì khác?
-Sao anh hỏi kỳ vậy? Hiện bây giờ anh là anh của em, còn
chuyện về sau tính sau.
-Nếu là anh , thì bây giờ anh lịnh em lên xe đến nhà Q mời dự tiệc
khao.
-Anh ăn hiếp em!
-Không! Em lên xe ngay!
H miễn cưỡng lên xe…. chỉ còn 100 m đến nhà Q. Thình lình H nói:
-Anh ngừng xe, em xuống có chuyện cần.
Tôi ngừng xe, H bước xuống nói:
-Anh vào mời Q, em ở đây chờ.
Tôi ngạc nhiên, nhưng sợ mang tiếng "ăn hiếp"
nên một mình lái xe vào sân nhà cùa Q để mời. Gặp má của Q, tôi chào, bà ta nói
ngay:
-Cháu ghé kiếm con Q. hả, nó nói bữa nay không khỏe,
không đi ra khỏi nhà được….
Bà gọi Q , từ sau nhà Q bước lên vừa gặp tôi đã nói ngay:
-Ủa… còn H đâu?
Tôi chưng hửng ..... tình thật nói:
-Lúc nãy H tính cùng vào mời Q nhưng sực nhớ phải xuống
xe đi công việc riêng!
Q nói:
-Hôm nay bị đau, Q không đến được xin lỗi nha…., chúc bạn
thành công và hạnh phúc(!?).
Lúc đó má của Q cũng có mặt cũng nói:
-Để bữa khác nó khỏe, cháu đến chơi.
Tôi chào cả nhà xong lên xe chạy đến chỗ cũ thì H đã
đón xe thổ mộ quá giang về nhà…. Tôi rồ ga phóng xe đón nàng tại đầu hẽm
vào nhà hỏi:
-Tại sao em bỏ về sớm vậy?
H. ứa nước mắt nói:
-Anh đã có Q rồi còn đợi làm chi nữa…, anh về đi!
Lần đầu tiên tôi nổi đóa lên:
- Cô và Q. đều là ích kỷ, ngày vui của tui mà các
cô xem như trò đùa, khinh tui còn thấp hơn ngọn cỏ các cô ngồi lên …. Các
cô thiệt là thứ tiểu nhơn, bất lịch sự, quá đủ rồi, đừng nhìn
mặt đến nhà tui nữa ….
Tôi rồ ga vọt xe đi thẳng về nhà……
X. BUỔI TIỆC
Sân nhà ngoại tôi khá rộng có bóng cây che đủ chứa 10 bàn
tiếp khách đến dự tiệc, khách mời của tôi chỉ có một người bạn cũ là Jac. thời
tiểu học, còn lại là hàng xóm và thân tộc…. Tuy vậy nhà tôi cũng để riêng một
bàn tôi và Jac tiếp chuyện…. không có cô bạn nào đến cả!
Tôi và Jac chỉ cười trừ khi những câu nói xa gần của các
bậc "bề trên" làm chạm tự ái, đại khái như:
- Tao thấy bạn của hai đứa bây đông lắm sao mà nay đi đâu biệt hết
rồi ?
- Có bị "bò đá" không hé ?
- Jac ! Con bồ của mầy đâu sao bữa nay chẳng chở theo….?
Jac sau khi đậu tiểu học thì anh ta về Sài Gòn học trường
Lê Quý Đôn, ngày chủ nhựt thì về nhà hay sang kiếm tôi để chơi …, do đó chúng
tôi cũng còn giữ liên lạc. Anh ta là Pháp lai Việt, ngoại hình giống Tây nhưng
da vàng, anh ta không cao mà
chỉ bằng tôi…Hiiii…. chúng tôi thân mật gọi nhau "moa, toa" (moi, toi)
như thuở còn học chung. Trường chúng tôi nằm gần đường ray xe lửa Sài Gòn - Lộc
Ninh . Thuở ấy chúng tôi hay đùa nghịch chỉ vào xe lửa đang chun qua hầm cầu
dưới chân đồi nói: "Hôm qua moa đi xe lửa, moa leo lên đầu toa, moa …tè!
"….. Anh ta rất giống tôi là rất giỏi tiếng Việt hơn tiếng Pháp (hahaaaa…)
!
Khách ba má tôi là các chủ hiệu …. nửa Tàu nửa Việt…..
Chú Ba Mành cũng có mặt, Không biết ông ta uống bao nhiêu mà cũng muốn "ba
ngù" bên mấy chình hũ đế với ngũ gia bì tửu…. Chỉ tội nghiệp ông ngoại tôi,
các bạn của ông không còn ai cả, chỉ khề khà ngâm thơ đường thơ muối với mấy
chủ hiệu tiệm có chữ đệm cuối "gia, chành, đường, ký"….
Chú Mành nói với ngoại tôi:
- Hôm nay dui (vui) quá, chấu (cháu) nói thiệt nhoa, ể
nhà chấu có 5 hũ múm (mắm), hai hũ lớn muốn gã đi cho dộng (rộng) nhòa
(nhà) dộng cửa , ba hũ múm nhỏ từ từ lớ….., Pác thầy (ngoại tôi) biết ể đâu chỉ
cho gởi., ai cũng lược (được), thanh niên tây ta tàu gì cũng lược, chấu (cháu) pao (bao) hết chơn hết chọi lớ…
- Hahaha….
Ngoại tôi cười nói:
- Úi trời…. Sao chú em chê con gái của mình tệ dữ vậy?
Hùm dữ còn không nỡ ăn thịt con mà..
- Hủng (hổng) giấu gì pác thầy , con thì ai chẳng thương,
nó là con ghế (gái), lớn lên phải có chùng (chồng), hai lứa (đứa) ể nhà puôn
pán, lứa nào cũng hiền lành biết nấu nướng may thiu (thêu). Chấu với thầy Chiến
(chín) cô Chiến nhà bên nhau mà thân như anh em duột (ruột) kết nghĩa dườn
(vườn) đào nên mới nhờ á .Thiệt tình là thanh niên Tầu (tàu) đậu tiểu học xong
là nghỉ ể nhà, thấy hai lứa học câu (cao) đậu tú tài một nên hủng có thằng nào
dám tới hửi (hỏi).
- Hahahaa…
- Hiiii… qua già rồi, cũng gần đất xa trời, qua biết đâu
mà chỉ, chú em bàn với mấy đứa con của qua đi …
- Hè hè… Chấu chỉ xin "lịnh" của pác thầy, pác
thầy mà "ừ" thì thầy cô Chiến (chín) giúp "chấu" liền
á!
Ngoại tôi phà một hơi khói thuốc rê, vuốt râu ngẫm nghĩ
một lát lấy tay chỉ qua bàn chúng tôi nói:
- Đời bây giờ khác xưa rồi chú em ơi, cần gì qua ra lịnh,
tụi nó còn cười mình nệ cổ, kế bên đây chớ có xa đâu, qua thấy ở bên gốc nhãn
kìa, có hai thằng thanh niên mới đậu tú tài 2 đó, thằng Tây thằng Việt có đủ, qua nói nhỏ nhỏ…. chỉ chú em tới
hỏi tụi nó đi …. hehehe…
Tôi và Jac đã nghe thấy hết và không nhịn cười được…..
Chú ba nhìn sang nói:
- Hai lứa bây học cao… có lùng (đồng) ý hun ?
Jac nói:
- Hiiii…. cháu thích hun (hôn) lắm đó…., để chiều mai
cháu sang nhà chú thăm á .
- Còn thằng bé Sáu, mầy thì sao?
- Hiii…. tiệm nhà sát bên, bữa nào mà chẳng vô ….
- Bây hứa ẩu hay "chẩu" (tửu) hứa dậy na ?
- Hahaaa…
Chú ta lảo đảo, ba tôi phải chở về phố chợ …
....................
Buổi tiệc tan khách ra về hết, ngoài sân chỉ còn lại tôi và
Jacque, trên bàn vẫn còn thức ăn và nửa chai Napoléon …. chúng tôi tiếp tục vừa
ăn vừa uống lai rai chuyện vãn…
Jac nói :
-Bây giờ còn lại hai đứa, moa nói thiệt cho toa biết là con
bồ của mình đã cặp với một thằng Mỹ nhiều đô la…., còn moa chỉ là một học sinh
vừa đậu tú tài 2, nhà đang gần phá sản chuẩn bị bán đồn điền …, chuyện về Pháp
rất khó, giá cả tại Paris rất cao làm việc rất vất vả, papa mình dự định nếu bán
được đồn điền và công ty thì về Mạc-Xây sinh sống, nhưng ngại là mấy đứa con
không chịu được khí hậu khác biệt ở đây… hiện giờ maman và papa đang bất hòa, ý
maman không chịu qua Pháp, nên moa rất buồn…
Tôi nói:
- Thôi thì toa ở lại Việt Nam với tư cách là Pháp kiều, toa
có thể vừa học vừa làm trong công ty của bác…
- Đành vậy, nhưng buồn nhứt là người mình yêu đã phản bội.
-Vậy thì tìm người khác có khó chi, toa có học lại đẹp trai
thì thuận lợi vô cùng, còn riêng moa thì…
Nói đến đây tôi nghe nhói cả lòng đành bỏ nửa chừng, Jac
hiểu ý tôi nên nói:
- Toa đừng buồn, việc con N. đã hết rồi, toa nên tính việc
lâu dài khác, moa tin rằng thời gian dài toa sẽ hết buồn, à này…. moa giới
thiệu cô em ruột được không? Mari đó!
- Moa biết Mari nầy
từ nhỏ, nhưng mỗi người có số phận, riêng mình chắc có căn tu nên chuyện nào
cũng thất bại, chuyện hôn nhân xin gác lại mười năm nếu mình còn sống hết buồn
thì tính tiếp…
- Chúa ơi! Hiiii…. giống tiểu thuyết Hồ Biểu Chánh quá…
Tôi nói:
- Còn toa thì sao, vụ cô xẩm lai lúc nảy…Hiiii…. cô ta cũng
có nét đẹp xuất sắc của phương đông, moa biết là năm ngoái cô ta có sang Nhựt
Bổn sửa mắt lại thành hai mí….. moa chỉ xem hai cô này như em gái mà thôi,
không hề có ý nghĩ gì khác, H. cũng vậy, nhưng với con gái việc yêu đương thấy kinh khủng quá, như toa biết hai
cô M và N chưa chi mà đã nổi ghen … Hiiiii có lẽ moa dừng lại tất cả để lo việc học xong rồi tính ….
- Được lắm, chiều mai moa sẽ đến nhà chú ba thăm chơi cho
biết… nếu có tính việc lâu dài thì mình cũng vậy, khi lấy cử nhân xong rồi tính
tiếp hiiii…
- Nầy nghen, người Tàu họ thường gả đứa chị trước rồi mới
tới đứa em, toa chọn đứa em thì họ không bằng lòng đâu ....
- Thì đứa nào được thì làm liền, sắp hàng làm chi cho giống
mấy hũ mắm chưng bán trên kệ….
Chúng tôi không nhịn được cùng cười ầm….
Tôi cầm lấy chai Napoléon châm đầy hai ly nhỏ và
mời:
- Nào cùng nâng ly, chúc mừng kế hoạch của toa…
- Của cả hai chứ!
Đã quá trưa, Jac chào
cả nhà về, thật tức cười, anh ta chỉ cao có 1,67- bề ngang và bề dày thì chẳng
thua gì lực sĩ nhưng đẩy chiếc xe Yamaha không nổi, anh cả tôi phải chở về gần
nhà đấy và tôi rồ Honda theo hộ tống để chở anh của mình về…
Anh tôi về nhà cầm chai Napoléon đưa lên xem và nói:
-Trời đất ơi! Thiệt kinh khủng hai thằng quỷ nhỏ, tụi bây
làm gần hết cả chai rồi!
- Hiiiii....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét