XI. HỌC NỮA :
Nhiều lần suy nghĩ không biết tương lai đối
với mình như thế nào, trước mắt là giấy hoãn dịch (miễn NVQS) vì lý do học vấn
gần hết hạn …. , Theo luật “Tổng động
viên” thời đó để hoãn dịch tôi phải là thanh niên độc nhứt còn lại trong gia
đình có cha mẹ trên 60 tuổi hoặc có vợ nuôi 6 đứa con …. hiiiii :D , hoặc đang học
đại học nào đó, nhưng chẳng may rơi đài cuối năm thì xem như kết thúc, chỉ còn
một cách nếu trúng tuyển sẽ được tăng thêm một năm, đấy chính là lối thoát duy
nhứt…. nhưng chọn nơi nào thật chắc chắn để đạt sở nguyện ? Tôi quyết định
chọn Viện Đại học Vạn Hạnh đang thông
báo thi tuyển sinh viên vào năm thứ nhứt …. Số lượng ghi danh thật đông đảo và tôi đã trúng tuyển với thứ
hạng 160/1.500 thí sinh tham dự .
Ba má tôi rất mừng và quyết định cho đi học
lái xe (ô tô), anh tôi (giáo Tài) hứa chúa nhựt hàng tuần sẽ đem xe ở Sài Gòn
về tập cho tôi lái trước… Ối trời ạ…! Chúa nhựt nào cũng vậy, anh tôi đều thoái
thác do bận rộn đánh cờ tướng ở tiệm may
với ông bạn học cũ ở Pétrus Ký là… thầy giáo Mẹo :’( . Bực mình, tôi đánh liều rủ người anh nhà bác
ruột cùng ghi danh học lái xe tại trường nghề Việt Á tại ngã sáu kế BS,
Chương…. Nhưng chẳng tập được nhiều lần…
Tôi đạt được một dấu lái moto và rớt ô tô
trong khi anh Lợi đậu cả hai loại dấu, Ba tôi chê:
- Thi môn nào cũng đậu, thi lái xe lại rớt,
nhục ! Mầy vào trường học lái lần cuối !
Lần đầu tiên thi rớt… Ông ngoại tôi an ủi
hỏi lý do… tôi nói:
-Con lui xe bẻ lái quá nhẹ tay nên làm ngã
cọc , khi dừng không sát lề… Ngoại tôi chỉ dẫn:
- Con phải bình tỉnh và làm như vầy…. như
vầy….
Tôi không đến trường tập lái mà chỉ ngồi ở
nhà ngẫm nghĩ lời của ngoại và cách sử dụng và hai tuần sau tự một mình xuống
nhà ga xe lửa Sài Gòn thi lại phần lái ô tô… Sau khi lùi xe, tiến tới , đánh
một vòng sân vận động Cộng Hoà, chạy dọc rẻ trái – Tôi không còn sợ ủi nhằm xe lam, xe ngựa, xích lô đan xen chạy trên
đường Nguyễn Hoàng rồi đậu sát lề…. lấy đủ hai dấu, tôi lái xe về nhà nằm im
re. Ba tôi hỏi:
-Rớt nửa hay sao mà im re như Phật đúc vậy
hả?
- Đậu rồi ba ơi, mới về tới nhà con còn mệt
! Hiiiiii
………………
Má tôi chỉ định tôi trọ học tại nhà người
chú thứ tư của bà - em ruột của ngoại, má tôi nói:
- Mầy trọ ở nhà ông Tư lo học hành, không
được tham gia biểu tình, không theo anh
đi nhậu nhẹt gì hết, chú tao mà méc là tao cắt kinh phí !
……………
Thế là một “trang sử mới” đã mở ra…. Mỗi
đêm ông Tư đều hỏi thăm bà con cũ và nhắc chuyện xửa chuyện xưa… Khi ngoại tôi
mất , tôi gọi ông là “ngoại Tư”, là chú của má tôi nên gọi ngoại Tư chẳng có gì
sai….. Một hôm, ông nói :
-Tao ngẫm nghĩ tại sao ba mầy đặt tên mấy
anh em là Tài, Danh , Lộc sao không là Tài Danh Lợi?
Tôi đáp:
-Tên Lợi do bà nội đặt cho người anh nhà
bác sanh sau vài tháng…. Nên ba con đặt tiếp là Lộc….
Ngoại Tư vuốt râu cười nói :
-À…. Thôi tao nhớ rồi ! Ba mầy đặt tên theo
sách Mạnh Tử!
-!?
- Nhà vua hỏi ổng khoe tài khoe danh để
trục lợi phải không…?, ông Mạnh trả lời là có khoe tài, khoe danh nhưng chỉ xin
vua ban lộc thôi á ! Hiiiii…
Đêm đó hai ông cháu cùng ngủ chung ván ở
nhà trên…., ông hỏi:
-Anh Ba của tao ở trên Thủ Dầu Một có dạy
bây chữ nho không?
-Dạ…. có chút chút thôi , từ ngày ổng mất,
tụi con trả lại cho ổng gần hết rồi…
-Hiiii…. Nghe cũng vui lây … mầy đối cho
tao câu nầy … “ Sợ xa đi xe!”.
Tôi hoảng hồn…. ông ta cho thời hạn 5
phút…. Tồi ngẫm nghĩ nhớ lại…. Ba tôi và ông Tân Tiến chủ tiệm may hàng xóm ,
giáo Tài và giáo Mẹo đánh cờ tướng… Tia sáng lóe ra tôi đáp :
-Cởi ngựa thăm mã!
Ngoại Tư vổ đùi cười ha hả nói:
-Được lắm, khá lắm, nhưng không hạng
nhứt đậu trạng đâu con ! Giỏi lắm chỉ
hạng nhì hạng ba bảng nhãn thám hoa thôi hà ….
- Anh ba của tao có dạy tử vi, bấm độn cho
mấy đứa bây không?
-Dạ không, chỉ xem sách tam thế diễn cầm,
chỉ tay, xem giờ hoàng đạo, an tử vi xem
hạn sơ lược thôi hà, ổng nói…. Ổng nói các môn đó hồi xưa thường chỉ truyền cho
con trai đích tôn thôi… tụi con là cháu ngoại, khỏi học nhiều ….
-Hiiiii…. Học nghề nhà kiểu đó là dỡ ẹc
(!?). Ngoại mầy mất , bây giờ còn tao nè…. Mầy là cháu ngoại cũng là đứa học
trò cuối cùng của cái nhà nầy…. phải cố học cho thông, vừa ở trường vừa ở nhà,
ai trọ học cái nhà nầy đều thành công . Mầy thấy chưa ? Ngay trước mặt chớ đâu
xa, các bạn cũ của cậu tư, dì ba, kể cả con của thầy Năm Chẩm - trước nhà ba má
mầy - là Võ T. P. lúc chưa mua nhà cũng trọ ở đây… người ta đều thành nhơn chi
mỹ thì mầy cũng phải đạt được.
-Dạ…..
XII. DƯỜNG NHƯ LÀ TÌNH YÊU
Trong giờ học môn
“Con người trong xã hội” do giáo sư Thích Minh Châu đang hướng dẫn, tôi trốn ra
ngồi ngoài hành lang giảng đường kế bên “ Phân khoa Giáo Dục” giải một bài toán
cho đưa cháu, tình cờ vài nữ sinh viên học sau tôi một năm đi ngang nhìn thấy,
một cô trong hỏi thăm :
- Chào anh ! Cho tụi
em hỏi thăm … hình như anh đang học bên Phân khoa Giáo Dục thì phải?
Tôi giật mình đáp
liều…
- Ơ… vâng ! Các
cô cần nhắn việc gì ?
- Ơ… tụi em thấy
tay anh cầm quyển sách toán … ơ… hiiii….
Anh có nhận dạy kèm toán trung học không? …. Nhà tụi em cũng gần đây mà…
Tôi bối rối…. cả
4 cô tự giới thiệu tên và tôi cũng tự giới thiệu…. Thế là lại quen 4 bạn mới….Trong
đó tôi chú ý đến Hạnh vì cô ta nói giọng nửa bắc nừa nam! Tôi thật sự lo sợ vì
gặp phải trường hợp như N của các năm trước, hơn nữa khi nàng đã đề nghị dạy
kèm toán hai đứa em trai tôi thật sự kinh sợ lại vấp phải như M lúc còn học
trung học. Tôi tự nghĩ rằng mình không có làm điều gì trái đạo đức thì chẳng
phải có việc gì lo sợ, nhưng sao tôi cứ nơm nớp trong lòng.
Tôi muốn
tránh mặt Hạnh và các nàng , nhưng ngày nào cũng gặp mặt tất cả tại cầu thang
và căntin- nơi giao điểm dãy hành lang Phật Khoa , Giáo dục, và Văn
khoa- Tôi muốn bỏ hẵn trường nầy và học Khoa học tự nhiên, khổ nổi giấy hoãn dịch
(miễn NVQS) lại đăng ký bên Vạn Hạnh nên phải học cầm chừng…. Tôi cố gắng không
nói đùa với các bạn nữ… Từ đó, tôi thường chở
nàng về nhà sau buổi học, tôi vẫn xem như không có gì và không nghĩ xa hơn ,
mặt khác tôi còn phải chịu đựng những cái nhéo của nàng nếu tôi phóng
xe nhanh trời ạ....
Tôi rất phân vân
không biết việc lành hay dữ… tôi thử bấm quẻ xem thử được "đại an"
nhưng lòng vẫn hồi họp vô cùng…
………………………….
Bên trong
một khu hẽm là nhà của Hạnh, một biệt thự xinh xắn, tôi cũng đã đến vài lần dự
sinh nhật, ba của Hạnh nói giọng bắc còn người mẹ lại là một người Việt gốc
Pháp nói giọng nam! Cả nhà có nếp sống như phương tây. Sau khi chào hỏi, ba của
Hạnh mời ngồi nói:
-Chào cậu, đã gặp
cậu vài lần nhưng chưa có dịp trò chuyện, hôm nay tôi mời cậu đến xem lại bản
tử vi của con Hạnh.
-Thưa bác, chẳng
hay bác cần xem vấn đề nào ạ?
-Việc xuất ngoại
của mấy chị em nó, cậu xem lại mấy chị em nó có thể xuất ngoại du học được hay
không?
Tôi ấp úng:
-Thưa bác, cháu
đã phê quyết đoán trên tờ ghi chú, các chị em có thể đều đi được cả vì bởi
trong đại tiểu hạn trùng phùng của ba lá số trên đều gặp lộc, mã, và tứ hóa,
tam hóa liên châu mà thoát khỏi tuần, triệt, tuy nhiên vẫn kẹt đại hao nhưng
tiểu hao nằm ngoài cung tam hợp. Theo cháu đoán là chi phí rất tốn kém, cháu
chỉ biết đến thế thôi còn phương pháp thực hiện cháu không có kinh nghiệm ạ.
Ông ta là một thầu
khoán, nhưng ông nghiên cứu tử vi chẳng bao lâu nên còn nhiều chỗ chưa hiểu rõ.
Hạnh mang bánh và
nước đến mời, ông ta bảo:
-Mời cậu dùng,
chúng ta vừa ăn bánh vừa uống nước xem tử vi…
Tôi nghe muốn
toát mồ hôi lạnh…. linh tính cảm thấy có gì đó hơi lạ….. tôi nói:
-Thưa bác, cháu
đáng con cháu trong nhà, bác cứ gọi là thằng Sáu hay tên của con , gọi
"cậu" con nghe ngại quá ạ…
Cả nhà cùng cười.
Ông ta nói:
-Thế thì gọi cháu
nhé!
-Thưa vâng ạ.
Hạnh ngồi kế bên
tôi mở phong bánh mời và cùng xem các bản tử vi trải trên bàn. Tôi chỉ vào các
chính tinh tập hợp thành bộ sao theo dịa bàn các cung nằm trên đường chính
chiếu, bàng chiếu và giải thích dựa vào phú Trần Đoàn. Để xem tương lai tôi chỉ
các chính tinh dịch chuyển từng năm trên thiên bàn xoay quanh nhân bàn…. Mẹ của
Hạnh cùng hai đứa em trai cũng tò mò nhìn vào để biết….
Tôi thuyết minh
khoảng một tiếng thì xong, ông ta nói:
-Bác hiểu ý cháu
rồi đó… sử dụng dịch lý và ngũ hành sinh khắc rất ít, chỉ sử dụng phú làm chủ
yếu… Bác sẽ dùng cách nầy. Chẳng hay cháu còn kèm dạy thêm bao lâu nữa thế
nhỉ?.
-Thưa bác, hết
tuần nầy các em học sinh nghỉ luôn để chuẩn bị thi tú tài, con rảnh rang có thể
đi Honda về Thủ Dầu Một mỗi chiều, sáng mai con xuống Sài Gòn học tiếp…
Ông ta trố mắt
nói:
-Trời ạ… ! Mệt
lắm đấy, mấy năm nay cháu trọ ở đâu?
-Thưa bác,
con đang ở nhà người ông - em của ngoại tại đường BS Calmette chợ Cầu Ông
Lãnh.
- Hiiii… Ở đây
thì nhà bác gần trường hơn, nếu cháu không ngại ở đây dạy kèm "mấy
em" vừa vui vừa tiện đường, nhà bác còn hai phòng riêng chưa sử dụng…..
hai tuần nữa cháu chấm dứt dạy mấy học sinh cũ thì đến đây dạy tiếp cho hai
"đứa em trai". Nếu cháu muốn lên lớp thì bác chia giờ cho cháu dạy
….!
Thì ra ba của
Hạnh ngoài việc hành nghề thầu khoán thì còn là chủ một tư thục
Tôi thật sự ngỡ
ngàng ấp úng đáp:
-Thưa bác, việc
nầy để con suy nghĩ lại, con chưa quyết định được.
-Còn suy nghĩ gì
nữa, rảnh giờ nào thì cứ đến đây giúp bác nghen….
Tôi đã nhận lời chỉ kèm toán cho Thành và Đạt - em của Hạnh
chương trình lớp 10 và 12, còn đứng
lớp thì tôi chưa dám…. Hai cậu em nầy học thông minh, thích đi bơi , nhạc và khiêu vũ. Tôi nói với
Hạnh:
-Em có sở thích giống hai cậu em không?
-Ồ…. rất tuyệt, trước kia cả nhà cùng đi bơi, còn khiêu vũ
chỉ tổ chức tại nhà hay chỉ trong nội bộ gia đình vào lúc lễ Noel,
giao thừa … hiện giờ thì thường chơi nhạc mà thôi …..
Nói đến đây, Hạnh mở đàn piano và chơi bản Tout l' amour …. mười ngón
tay của nàng mềm mại lướt thoăn thoắt trên
bàn phím, đôi tay trắng sáng nổi lên chiếc vòng cẩm thạch thường đeo…. Tôi đã
thật sự bị lôi cuốn nhưng không biết nguyên nhân là nàng hay là nhạc …. tiếp
theo là một đoạn của bản Claire de lune …. tôi cảm thấy Hạnh rất giống N và
thực sự tôi đã xao xuyến trước sắc đẹp quyến rủ của nàng… Tôi không dám nhìn
vào nàng mà chăm chú ngắm
vào bức tranh trên tường… Bản nhạc chấm dứt, tôi vẫn im lặng hồi tưởng nhớ đến
N… Phải chi trước kia tôi phải như thế nọ thế kia thì có lẽ bây giờ không vương
mang thế này thế đó…..! Tôi đã thực sự trân quý nàng vô cùng…… và có cái gì đó
mà tôi không thể diễn tả được…. tôi đã yêu nàng hay chưa…..
XIII. LỬA VÀ RƠM
Trong một buổi thi đấu giao hữu giữa hai đội bóng chuyền
Minh Đức và Vạn Hạnh…. các lớp được nghỉ để ủng hộ và xem trận đấu … Rất đông
sinh viên các năm đứng chen đầy hai bên lan can đối diện nhìn xuống dưới sân
thi đấu, tôi và nàng lại ở hai bên khác nhau…. Tinh thần thi đấu thể thao đang
lên cao độ, tôi vẫn cố nhìn tìm
cho ra Hạnh bên kia hành lang, Tôi thấy Hạnh đang tiếp chuyện với với một bạn nam
to cao, chỉ tay vào bảng
ghi điểm cạnh cầu thang cười nói rất
tương đắc…. tôi cảm thấy vô cùng tức giận, tôi rất thẹn cho thể hình nhẹ ký của
mình….. Phải chi lúc trước tôi chịu để cho ba tôi rèn tập võ thì đâu đến nổi có
50kg như thế này, khi biết tin chị em của nàng đi bơi thì tôi chẳng dám đề cập
đến.
Tôi tự suy nghĩ kịp lúc ấy… Có phải tôi đã…"ghen"
hay không? Nếu ghen là yêu, còn không ghen là không có gì cả….. Tôi đã kết án
"cô em nuôi" và cô bạn học cũ chỉ là bạn tại sao lại ghen tuôn và tỏ
thái độ không quân tử và bất lịch sự đối với N làm cho tôi phải từ bỏ tất cả….
không lẽ mình lại là "tiểu nhân" như thế hay sao? Trong cuộc sống
Hạnh cũng phải giao tiếp với người khác phái khác chớ đâu phải duy nhất chỉ có
mình ! Tuy đã biết thế nhưng sao tôi vẫn nghe tức nghẹn đến tận cổ…. tôi không
xem đấu bóng nữa mà vào căn tin ngồi thở hào hển…, cuộc đấu vừa dứt Hạnh đến
gặp tôi, nhìn thấy tôi khác thường, Hạnh hỏi:
-Anh có sao không vậy?
Tôi đáp:
-Anh đang đau bụng….!!!
Hạnh tin thật và móc túi lấy ngay chai dầu Nhị Thiên Đường
đưa tôi…
Lỡ ngồi lưng cọp, tôi nhận lấy chai dầu dùng một ít xoa bụng
. một lát sau Hạnh hỏi:
-Anh bớt đau chưa ?
-Cám ơn em …. Anh cảm thấy bớt nhiều lắm…..
…………………………..
Ngày hôm sau tại trường, tôi xuống phòng "Sinh viên
vụ" ghi tên học ngay lớp hòa âm sáng tác của giáo sư Phạm Thế Mỹ….. Đến
nhà sách Khai Trí đường Lê Lợi mua ngay một quyển sách học khiêu vũ….. Hình như
có một sức mạnh mãnh liệt nào đó đã giúp cho tôi đã tự điều chỉnh khả năng
thiếu sót của mình một cách rất kỳ diệu và nhanh chóng ….
……………………………….
Muốn nhận được văn bằng tốt nghiệp thì sinh viên phải nộp
bằng sinh ngữ phụ tương tự như bên Trung tâm Hội Việt - Mỹ (Prof…Mi..), tôi và Hạnh học lớp thính thị Anh văn mỗi tuần ba
buổi xế chiều tại "Trung tâm sinh ngữ" của trường ròng rả gần hai
năm… Đêm cuối cùng của khóa học khi về thì đã tối, chúng tôi dừng xe ngắm
trăng sao tại bến Bạch Đằng…. Hạnh nói:
-Ước gì chúng ta gần nhau mãi mãi như thế nầy !
Tôi nói:
-Khó lắm em à… tốt nghiệp xong anh sẽ xin việc ở tỉnh nhà,
anh không ở Sài Gòn đâu..
Hạnh hoảng hốt ôm chầm lấy tôi nghẹn ngào nói:
-Không… anh phải ở bên em…. em không muốn mất anh…..
Tôi không nén được cảm xúc, tôi vuốt tóc nàng nói:
-Chỉ là ý định thôi em à… biết đâu sẽ có việc gì khác tốt
đẹp hơn.
Nàng đã ngồi sau ôm chặt tôi
đến cổng nhà bước xuống lau nước mắt vào nhà , tôi quay đầu xe chạy về chỗ trọ
mà lòng cảm thấy như thế nào ấy……
…………………..
XIV. CỐ NHÂN
Không biết Hạnh đã nói gì với ba của nàng, khoảng 9 giờ sáng
chủ nhựt , một chiếc xe "Bờ-giô" màu đen dừng trước tiệm má tôi….,
tôi thấy chiếc xe hơi quen nên bước ra xem, thì ra là ba của Hạnh… tôi lật đật
mời ông ta vào trong và giới thiệu với má tôi, má tôi mời ngồi hỏi chuyện, ông
ta nói:
-Thưa bà, tôi có mấy
đứa cháu được con trai của bà chị dạy kèm thêm, hôm nay cũng rổi rảnh lên đây
đi viếng vườn Bình Nhâm, tôi có địa chỉ của con bà cho và cũng sẵn xe nên đường
đột lên thăm nhà bà chị và sẵn dịp cũng làm quen với gia đình…
Tôi rót nước mời ông ta, má tôi nói:
-Thưa ông anh, tui thoáng thấy ông anh hình như cũng hơi
quen quen , mời ông anh dùng nước rồi nói chuyện.
-Cám ơn bà chị , thưa… tôi muốn hỏi thăm, trước đây cũng lâu
lắm, lúc xe lửa Sài Gòn - Lộc Ninh còn chạy , tôi cũng thường đi ngang nhà ga
Thủ Dầu Một, trước đó "Thầy Ba" từ Nhà Bè- Tân Thuận lên
đây có nhà cạnh nhà ga nầy,
thưa xin hỏi thăm thầy và thím còn khỏe không ạ.
- Thưa…. hai ông bà đó đã mất lâu rồi.
-Còn cô hai N… là người con độc nhất của hai ông bà ấy,
chẳng hay bà chị có biết cô hai N. ở đâu và còn mạnh giỏi không ạ?
- Tui biết đó, cô hai N… đang
ngồi nói chuyện ngồi trước mặt ông anh đây nè, thầy Tư à..!
- !!!
Vừa nghe má tôi nói, ba của
Hạnh biến sắc ….
Má
tôi nhận lấy quyển sổ nói với tôi:-Thì ra…. Bà chính là cô Hai… nữ sĩ Lệ Hồng đây sao? Tôi thấy chuyện đã chuyển sang người lớn, tôi lặng lẽ bước ra sau nhà để cho bề trên làm việc, tuy nhiên vẫn nghe được gần hết câu chuyện từ ngòai phòng khách vọng vào, má tôi nói: -Đúng rồi…. tui chính là cô hai N. nhưng cô Lệ Hồng đã chết lâu rồi thầy Tư à…. Xin ông đừng nhắc đến cái gọi là “nữ sĩ ” ấy nữa, hãy để cho cô ta được yên ổn … Ba của Hạnh vẫn còn lắp bắp nói: -Cố nhân!... Cô Hai, bà….. Má tôi cắt ngang: - Không còn gì nữa…. thầy cũng đừng nhắc hai chữ “cố nhân” mà tụi trẻ nó cười…. chuyện đã hơn 40 năm rồi, ông nhà tui cũng đã mất còn trong kỳ tang chế, tui cũng đã có mấy sui, chẳng hay chị nhà đâu sao hôm nay không cùng đi viếng vườn cây Lái Thiêu…. Ba của Hạnh thở dài nói: -Chẳng giấu gì cô Hai, sau khi về bắc tôi ở với người chú , tôi mồ côi từ nhỏ nên chú thím tôi thương như con ruột, vì không có con trai chú tôi bán bớt phần hương hỏa giúp tôi qua Pháp học kiến trúc và làm việc bên đó, đến năm 1952 tôi mới lập gia đình . Bà nhà tôi người gốc Việt lúc nhỏ cũng ở Sài Gòn , vì không thích hợp với khí hậu bên đó nên cùng tôi trở về đây cuối năm 1954…. Hôm nay thì bà nhà có công việc ở Đà Lạt nên không cùng đi. Ông ta nhắp một ngụm nước xong nói tiếp: -Khi con trai của cô đến dạy kèm cho các cháu trong nhà , đồng thời chúng cũng là bạn chung trường, có nói sơ một ít về gia cảnh, tôi cũng có ý hơi ngờ ngợ… nhưng chưa hỏi kỷ, nay đến nhà mới biết được là con của cô Hai đây mà, hèn chi thằng Sáu giống bên ngoại như đúc…. Tôi cũng để ý thằng Sáu và con Hạnh có vẻ mến nhau lắm đấy, chuyện đời xưa lo không được thì tôi có ý tính cho đời nay, cô Hai cho biết ý kiến như thế nào ạ? Má tôi nói: -Đó là do tự ý chúng nó lựa chọn, cha mẹ thời nay đâu có ép buộc con cái như hồi xưa, chuyện nầy tui không có ý kiến gì hết… Tôi từ sau nhà bước ra thay bình trà, tôi châm mời má tôi và ba của Hạnh dùng tiếp… Má tôi mở khóa kéo một ngăn tủ gần như ít sử dụng, bà lấy một chiếc hộp mở ra, bên trong là một chiếc đĩa sơn mài men ngọc, bên trên có vẽ hai com chim đậu trên một mái nhà tranh , má tôi nói: -Đây là kỷ vật của thầy gởi lúc trước, từ khi về đây tui không có dịp giao trả, thầy cứ nhận lấy dùm trước khi tui nhắm mắt... -Sao cô nói chi gỡ thế, ít ra còn khỏang 10 năm nữa mà.... -Ai cũng già rồi thầy à... , còn gì nữa mà giữ gìn, tui đem xuống tuyền đài không dùng được đâu! -Ý cô Hai quả quyết thôi thì tôi đem về... Ông ta nhận lấy đem ra xe và cũng mở cốp lấy một chiếc hộp sơn mài, ông mở ra lấy một quyển sổ đã ngã sang màu vàng nhạt đem vào đưa cho má tôi nói: -Còn đây là những bút tích xướng họa hai bên, tôi cũng có ý nghi hoặc nên có đem hờ theo đây, nay tôi cũng giao lại cho cô... Còn việc kia xin bên cô hãy xúc tiến nhanh vì tôi không biết mình còn ở bao lâu nữa ..(?) . Xin phép cô Hai cho tôi lễ thầy và thím một nén nhang…. - Con đưa bác cả lên lầu thắp nhang cho ngoại . Tôi đốt hương đưa cho ba của Hạnh, tôi thấy ông ta xá bài vị của ba tôi, kế đến bàn thờ của ngoại tôi ông khấn khứa tôi không nghe được, hình như đang mặc niệm gì đó. Chúng tôi trở xuống phòng khách, ông nói: -Tôi cũng muốn cô Hai cho thêm một ý kiến nữa là cô có thể cho phép thằng Sáu đi xuất ngoại cùng cả nhà tôi được không ạ? Tôi còn một chỗ dự phòng cho nó đó…. Má tôi nói: -Tùy nó quyết định, tui không có ý kiến ! Ông quay sang tôi và hỏi : -Còn thằng Sáu thế nào? Chuyện không lo được ở đây thì qua bên ấy bác tính cho, chỉ còn ít ngày nữa là khởi hành … Tôi đáp: -Thưa bác, con đã có quyết định từ lâu rồi, con ở lại phụng dưỡng má của con suốt đời, con không thể bỏ quê hương và mồ mả tổ tiên được. Con chấp nhận tất cả những gì xãy ra để được ở gần má của con…. Ba của Hạnh thở dài, ông nói vài lời từ giả má tôi xong đứng dậy đi lên xe … Tôi đã thấy nước mắt của ông rơi ….. , má tôi đã quay mặt nhìn ra nơi khác nhưng dường như không chú ý đến ông ta khóc….. Chiếc xe đã chạy lâu, má tôi vẫn im lặng ngồi tại chỗ cũ, thình lình bà đứng dậy đi ra trước nhà, tay bà cầm quyển lưu bút và đốt cháy giữa sân….. Sáng thứ hai tôi về chỗ trọ ở Sài Gòn thu xếp tư trang chuẩn bị về luôn, người dì - em họ của má tôi nói: -Chiều tối hôm qua con Hạnh có đến đây kiếm, nó nhắn với con là đến nhà nó gấp sáng nay…. Dì đoán chắc là cả nhà nó sẽ đi …, con qua thăm lần cuối đi. Tôi rồ ga vọt xe đến nhà của Hạnh, cửa chính khép hờ và không thấy rộn rịp như thường ngày, tôi bấm chuông gọi, Hạnh ra mở cổng cùng vào trong, tiếng nhạc nho nhỏ bản Claire de lune phát từ máy Akai dìu dặt tha thiết …..cả hai cùng ngồi trên chiếc trường kỷ bọc nhung, mắt Hạnh đỏ hoe…. Tôi hỏi: -Hai bác với Thành và Đạt đâu? -Ba em cùng Thành và Đạt đi Đà Lạt rước má em, khỏang tối nay sẽ về đến nhà …. Nói đến đây nước mắt của Hạnh trào ra….nàng ôm mặt khóc rấm rức nghẹn ngào nói: -Ngày mai em mất anh rồi….., anh tệ bạc lắm , tại sao anh từ chối, em không muốn mất anh……
-Anh
còn mẹ già và mồ mả tổ tiên, anh thề trước vong linh của ngoại và ba anh
là sống chết tại quê nhà không đi đâu
cả, anh chấp nhận tất cả ……, cả em cũng thế, em rất hiếu thảo với cha mẹ, liệu em có dám
bỏ cha mẹ ở lại với anh không?
Hạnh không trả lời… nàng khóc
nức nở và ngã vật người trên chiếc trường kỷ…. ./.
*************
|
Thứ Tư, 14 tháng 8, 2019
Tồi đi học ( Phần 4)
Tôi đi học ( Phần 3)
“ TÔI ĐI HỌC ” ( Phần 3)
**************
|
VIII. ANH
MUỐN GIẾT CHỒNG EM
Chiều đã dần dần tàn, tôi đã không về nhà và bỏ luôn cả
bữa cơm trưa, tôi chẳng nghe đói khát gì cả mà chỉ muốn mình được chết (!), tôi
đang thơ thẩn bên bờ suối Giữa, nhìn lại con suối trước kia cả lớp cùng tắm tại
đây nay đã 9 năm rồi, vẫn còn những gốc cây gừa chúng tôi đùa nghịch nhưng giờ
chỉ còn mình tôi, nhớ lúc ấy tôi đã bắt một con đĩa rượt N. chạy vấp té…..
Tôi rất buồn về sự cấm đoán của ba tôi đã làm mất đi một
người mà tôi đã thật sự mong ước…, tôi cầu mong thi rớt, tôi sẽ nhảy cầu Phú
Cường bắc qua sông Sài Gòn - nơi đoạn chưa có người nhái nào dám bơi qua - hoặc
là tôi sẽ bỏ nhà ra đi và sẽ tham gia cuộc chiến như các bạn của mình, ít ra
tôi sẽ chết có ý nghĩa hơn…. và bạn tôi sẽ không chê cười là thằng hèn nhát
thua cuộc và trốn chạy….tôi lên xe và trở về nhà….
Hai tuần qua mau và lại một tin sét đánh… tôi không may
mắn như ý muốn mà đã đậu Tú tài II với thứ hạng cao, má tôi rất mừng rở, cả dãy
phố đến thăm hỏi chúc mừng và có cả chú Ba người Hoa cũng đến thăm có ý muốn gã
con và tôi đã từ chối với lý do còn tiếp tục học Đại học … Tôi nghĩ rằng chồng
của N “phải chết”, tôi sẽ cưới N và con của nàng tôi xem là con của tôi!
Thời gian thấm thoát đã một năm…, ba tôi bệnh nặng và
mất, mối hận lòng vẫn không nguôi, ngày chủ nhật nào cũng vậy, tôi nấp sau cánh
cửa nhìn qua bên kia phố xem hai vợ chồng của N mua hàng hoá bên kia đường, N
đã mang thai và tươi cười với chồng… chồng của N có thân hình hộ pháp cao
lớn như Mỹ, nếu đánh tay đôi… tôi thua hắn là cái chắc, lại nữa chiếc áo của
hắn có chỗ phồng lên đáng ngờ hình như là súng, tôi không sợ ! Khi hai vợ chồng
N lên xe “Shác” chạy đi tôi kiên quyết phải nhìn cho rõ mặt chồng của nàng “đẹp
trai” như thế nào, tôi rồ xe Honda định chạy đuổi theo, má tôi đã phát
giác giữ lại nói:
-Không được đâu con ơi… Chồng nó hình như là công an chìm
đó! .... Đã hết rồi!
Lần đầu tiên trong đời, tôi dằn ra khỏi tay má tôi và
nói:
-Má để con đi !
Tôi đã theo kịp và cách một đoạn an toàn, chỉ cần tăng ga
thêm một chút là tôi có thể đâm xe vào chồng của N cho chết, nhưng N ngồi sau
đã thấy tôi và đưa tay chào, tôi không nỡ..…., tôi đã thấy chồng N nhìn thấy
tôi qua kính chiếu hậu, có lẽ hắn có cảm tưởng một tên Việt Cộng đang chuẩn bị
ám sát, tôi thấy hắn chỉ cầm lái một tay và tay kia hình như đưa vào áo định
rút súng …, tôi liền rẽ sang lối khác….
Điều mong ước của tôi đã đạt lần sau, không cần đuổi theo
tôi đã nhìn thấy tận mặt hai vợ chồng N bằng ống dòm qua khe cửa! Chồng của N
quả đẹp trai hơn tôi nhiều, trên khuôn mặt chữ điền rắn rỏi có một vết sẹo nằm
giữa bộ râu quai nón. Lần
thứ ba tôi kín đáo xem như trước tôi thấy mắt trái của nàng bị bầm tím hình như
bị đánh và đã thấy hắn hay liếc xem vào tiệm của má tôi, sau đó tôi đã nghe tin
N hư thai. Tôi đã thấy bất ổn, tôi cũng phải cần vũ khí, bạn học cũ của tôi sau
khi hiểu được chuyện kín, đã hứa có thể giới thiệu với ai đó nếu cần thì mua
được một quả lựu đạn mini của Mỹ dễ cất giấu với giá 20.000 đ (giá một lượng
vàng thời đó), dĩ nhiên cách sử dụng chúng tôi đã biết trong giờ học quân sự
học đường thời trung học (thay thế cho môn thể dục) , trong năm thứ nhất tôi
dạy kèm và dành dụm được một số tiền hơn như thế! Tôi dự định nếu cần thiết sẽ
cho nổ và cả hai thằng cùng chết.... Tôi đã đặt cọc 5.000 đồng và sẽ giao đủ
khi nhận hàng nơi bí mật vào tuần sau….
Hoả tiễn 220 ly đã rơi vào Biên Hoà! Chồng của N đã chết!
Tôi không mất số tiền lớn lao để mua vũ khí và khỏi phải nơm nớp lo sợ….! Tôi
hủy giao kèo và tôi bỏ luôn tiền đặt cọc….. Người chồng thứ hai của N lại cũng
tử trận vào năm sau, và N đã chết khi sinh khó đứa con thứ hai tại vùng quê
tỉnh Hậu Nghĩa ….. Má tôi nói:
-Mụt ruồi sát phu! Con thấy ba con xem tướng giỏi chưa!
Suýt chút nữa là con bị tiêu tùng xí quách! (Hihiii).
IX. ĐOẠN TRƯỜNG
Tôi đã nhận được chứng chỉ tú tài phần thứ hai! Ba tôi
nói với má tôi:
-Trước kia thằng lớn không có tổ chức tiệc khao, nay
thằng Sáu nó thi đậu, mình phải mở tiệc khao mời hàng xóm cho vui.
-Tổ chức ở đâu vậy ? Ngoài phố tiệm thì chật hẹp, thôi
thì kéo hết ra quán cho tiện.
Ngọai tôi nói:
-Về trong nhà làm rộng rải, có sân bóng cây che mát mà ấm
cúng….
Thế là ngoại tôi ra lịnh tổ chức tại nhà. Tôi đi mời một
số bạn học chung lớp, đa số đều rơi đài tránh mặt, các bạn khác thì tổ chức
trùng ngày, tôi chỉ mời được một anh bạn học cũ là Jac đến dự. Các
bạn nữ chỉ có Q. thi đậu tú tài 2 (kỳ 1), còn lại đều bị Hội đồng Khảo thí đá
văng xa lắc… Tôi chở cô em "nuôi" đến mời Q, tôi ngầm có ý khoe có
một cô em ….nhưng H. không chịu đi :
-Anh Sáu đi một mình đến mời chị Q. đi, em không thể đi
được.
-Sao H. kỳ vậy? Dù có dưới một lớp nhưng cũng là học
chung trường nên cũng như là bạn, có gì đâu em ngại….
-Em biết hết rồi!
Tôi ngạc nhiên hỏi:
-Em biết gì?
-Anh với chị Q rất thân nhau , nay có em làm chị Q mất
vui, mấy ngày gần đây em ghé nhà chơi mà Q lánh mặt không tiếp em nữa.
- Ơ…. anh chỉ quen biết là tình bạn học chung lớp thôi,
chớ anh có tính xa gần thêm
gì đâu mà em nghĩ kỳ vậy, em cứ lên xe cùng anh đến nhà Q chính thức mời.
-Em không đi!
-Anh năn nỉ đó, một lần thôi, chỉ mời Q là đại diện bên
nữ.
-Có em nè! Cần chi Q!
-Nhưng em khác lớp.
-Anh nói thật đi! Anh chọn Q hay chọn em?
-Anh thề …. Q là bạn còn em là em gái của anh! Còn em
cũng nói thật đi, em làm em gái của anh hay tính làm cái gì khác?
-Sao anh hỏi kỳ vậy? Hiện bây giờ anh là anh của em, còn
chuyện về sau tính sau.
-Nếu là anh , thì bây giờ anh lịnh em lên xe đến nhà Q mời dự tiệc
khao.
-Anh ăn hiếp em!
-Không! Em lên xe ngay!
H miễn cưỡng lên xe…. chỉ còn 100 m đến nhà Q. Thình lình H nói:
-Anh ngừng xe, em xuống có chuyện cần.
Tôi ngừng xe, H bước xuống nói:
-Anh vào mời Q, em ở đây chờ.
Tôi ngạc nhiên, nhưng sợ mang tiếng "ăn hiếp"
nên một mình lái xe vào sân nhà cùa Q để mời. Gặp má của Q, tôi chào, bà ta nói
ngay:
-Cháu ghé kiếm con Q. hả, nó nói bữa nay không khỏe,
không đi ra khỏi nhà được….
Bà gọi Q , từ sau nhà Q bước lên vừa gặp tôi đã nói ngay:
-Ủa… còn H đâu?
Tôi chưng hửng ..... tình thật nói:
-Lúc nãy H tính cùng vào mời Q nhưng sực nhớ phải xuống
xe đi công việc riêng!
Q nói:
-Hôm nay bị đau, Q không đến được xin lỗi nha…., chúc bạn
thành công và hạnh phúc(!?).
Lúc đó má của Q cũng có mặt cũng nói:
-Để bữa khác nó khỏe, cháu đến chơi.
Tôi chào cả nhà xong lên xe chạy đến chỗ cũ thì H đã
đón xe thổ mộ quá giang về nhà…. Tôi rồ ga phóng xe đón nàng tại đầu hẽm
vào nhà hỏi:
-Tại sao em bỏ về sớm vậy?
H. ứa nước mắt nói:
-Anh đã có Q rồi còn đợi làm chi nữa…, anh về đi!
Lần đầu tiên tôi nổi đóa lên:
- Cô và Q. đều là ích kỷ, ngày vui của tui mà các
cô xem như trò đùa, khinh tui còn thấp hơn ngọn cỏ các cô ngồi lên …. Các
cô thiệt là thứ tiểu nhơn, bất lịch sự, quá đủ rồi, đừng nhìn
mặt đến nhà tui nữa ….
Tôi rồ ga vọt xe đi thẳng về nhà……
X. BUỔI TIỆC
Sân nhà ngoại tôi khá rộng có bóng cây che đủ chứa 10 bàn
tiếp khách đến dự tiệc, khách mời của tôi chỉ có một người bạn cũ là Jac. thời
tiểu học, còn lại là hàng xóm và thân tộc…. Tuy vậy nhà tôi cũng để riêng một
bàn tôi và Jac tiếp chuyện…. không có cô bạn nào đến cả!
Tôi và Jac chỉ cười trừ khi những câu nói xa gần của các
bậc "bề trên" làm chạm tự ái, đại khái như:
- Tao thấy bạn của hai đứa bây đông lắm sao mà nay đi đâu biệt hết
rồi ?
- Có bị "bò đá" không hé ?
- Jac ! Con bồ của mầy đâu sao bữa nay chẳng chở theo….?
Jac sau khi đậu tiểu học thì anh ta về Sài Gòn học trường
Lê Quý Đôn, ngày chủ nhựt thì về nhà hay sang kiếm tôi để chơi …, do đó chúng
tôi cũng còn giữ liên lạc. Anh ta là Pháp lai Việt, ngoại hình giống Tây nhưng
da vàng, anh ta không cao mà
chỉ bằng tôi…Hiiii…. chúng tôi thân mật gọi nhau "moa, toa" (moi, toi)
như thuở còn học chung. Trường chúng tôi nằm gần đường ray xe lửa Sài Gòn - Lộc
Ninh . Thuở ấy chúng tôi hay đùa nghịch chỉ vào xe lửa đang chun qua hầm cầu
dưới chân đồi nói: "Hôm qua moa đi xe lửa, moa leo lên đầu toa, moa …tè!
"….. Anh ta rất giống tôi là rất giỏi tiếng Việt hơn tiếng Pháp (hahaaaa…)
!
Khách ba má tôi là các chủ hiệu …. nửa Tàu nửa Việt…..
Chú Ba Mành cũng có mặt, Không biết ông ta uống bao nhiêu mà cũng muốn "ba
ngù" bên mấy chình hũ đế với ngũ gia bì tửu…. Chỉ tội nghiệp ông ngoại tôi,
các bạn của ông không còn ai cả, chỉ khề khà ngâm thơ đường thơ muối với mấy
chủ hiệu tiệm có chữ đệm cuối "gia, chành, đường, ký"….
Chú Mành nói với ngoại tôi:
- Hôm nay dui (vui) quá, chấu (cháu) nói thiệt nhoa, ể
nhà chấu có 5 hũ múm (mắm), hai hũ lớn muốn gã đi cho dộng (rộng) nhòa
(nhà) dộng cửa , ba hũ múm nhỏ từ từ lớ….., Pác thầy (ngoại tôi) biết ể đâu chỉ
cho gởi., ai cũng lược (được), thanh niên tây ta tàu gì cũng lược, chấu (cháu) pao (bao) hết chơn hết chọi lớ…
- Hahaha….
Ngoại tôi cười nói:
- Úi trời…. Sao chú em chê con gái của mình tệ dữ vậy?
Hùm dữ còn không nỡ ăn thịt con mà..
- Hủng (hổng) giấu gì pác thầy , con thì ai chẳng thương,
nó là con ghế (gái), lớn lên phải có chùng (chồng), hai lứa (đứa) ể nhà puôn
pán, lứa nào cũng hiền lành biết nấu nướng may thiu (thêu). Chấu với thầy Chiến
(chín) cô Chiến nhà bên nhau mà thân như anh em duột (ruột) kết nghĩa dườn
(vườn) đào nên mới nhờ á .Thiệt tình là thanh niên Tầu (tàu) đậu tiểu học xong
là nghỉ ể nhà, thấy hai lứa học câu (cao) đậu tú tài một nên hủng có thằng nào
dám tới hửi (hỏi).
- Hahahaa…
- Hiiii… qua già rồi, cũng gần đất xa trời, qua biết đâu
mà chỉ, chú em bàn với mấy đứa con của qua đi …
- Hè hè… Chấu chỉ xin "lịnh" của pác thầy, pác
thầy mà "ừ" thì thầy cô Chiến (chín) giúp "chấu" liền
á!
Ngoại tôi phà một hơi khói thuốc rê, vuốt râu ngẫm nghĩ
một lát lấy tay chỉ qua bàn chúng tôi nói:
- Đời bây giờ khác xưa rồi chú em ơi, cần gì qua ra lịnh,
tụi nó còn cười mình nệ cổ, kế bên đây chớ có xa đâu, qua thấy ở bên gốc nhãn
kìa, có hai thằng thanh niên mới đậu tú tài 2 đó, thằng Tây thằng Việt có đủ, qua nói nhỏ nhỏ…. chỉ chú em tới
hỏi tụi nó đi …. hehehe…
Tôi và Jac đã nghe thấy hết và không nhịn cười được…..
Chú ba nhìn sang nói:
- Hai lứa bây học cao… có lùng (đồng) ý hun ?
Jac nói:
- Hiiii…. cháu thích hun (hôn) lắm đó…., để chiều mai
cháu sang nhà chú thăm á .
- Còn thằng bé Sáu, mầy thì sao?
- Hiii…. tiệm nhà sát bên, bữa nào mà chẳng vô ….
- Bây hứa ẩu hay "chẩu" (tửu) hứa dậy na ?
- Hahaaa…
Chú ta lảo đảo, ba tôi phải chở về phố chợ …
....................
Buổi tiệc tan khách ra về hết, ngoài sân chỉ còn lại tôi và
Jacque, trên bàn vẫn còn thức ăn và nửa chai Napoléon …. chúng tôi tiếp tục vừa
ăn vừa uống lai rai chuyện vãn…
Jac nói :
-Bây giờ còn lại hai đứa, moa nói thiệt cho toa biết là con
bồ của mình đã cặp với một thằng Mỹ nhiều đô la…., còn moa chỉ là một học sinh
vừa đậu tú tài 2, nhà đang gần phá sản chuẩn bị bán đồn điền …, chuyện về Pháp
rất khó, giá cả tại Paris rất cao làm việc rất vất vả, papa mình dự định nếu bán
được đồn điền và công ty thì về Mạc-Xây sinh sống, nhưng ngại là mấy đứa con
không chịu được khí hậu khác biệt ở đây… hiện giờ maman và papa đang bất hòa, ý
maman không chịu qua Pháp, nên moa rất buồn…
Tôi nói:
- Thôi thì toa ở lại Việt Nam với tư cách là Pháp kiều, toa
có thể vừa học vừa làm trong công ty của bác…
- Đành vậy, nhưng buồn nhứt là người mình yêu đã phản bội.
-Vậy thì tìm người khác có khó chi, toa có học lại đẹp trai
thì thuận lợi vô cùng, còn riêng moa thì…
Nói đến đây tôi nghe nhói cả lòng đành bỏ nửa chừng, Jac
hiểu ý tôi nên nói:
- Toa đừng buồn, việc con N. đã hết rồi, toa nên tính việc
lâu dài khác, moa tin rằng thời gian dài toa sẽ hết buồn, à này…. moa giới
thiệu cô em ruột được không? Mari đó!
- Moa biết Mari nầy
từ nhỏ, nhưng mỗi người có số phận, riêng mình chắc có căn tu nên chuyện nào
cũng thất bại, chuyện hôn nhân xin gác lại mười năm nếu mình còn sống hết buồn
thì tính tiếp…
- Chúa ơi! Hiiii…. giống tiểu thuyết Hồ Biểu Chánh quá…
Tôi nói:
- Còn toa thì sao, vụ cô xẩm lai lúc nảy…Hiiii…. cô ta cũng
có nét đẹp xuất sắc của phương đông, moa biết là năm ngoái cô ta có sang Nhựt
Bổn sửa mắt lại thành hai mí….. moa chỉ xem hai cô này như em gái mà thôi,
không hề có ý nghĩ gì khác, H. cũng vậy, nhưng với con gái việc yêu đương thấy kinh khủng quá, như toa biết hai
cô M và N chưa chi mà đã nổi ghen … Hiiiii có lẽ moa dừng lại tất cả để lo việc học xong rồi tính ….
- Được lắm, chiều mai moa sẽ đến nhà chú ba thăm chơi cho
biết… nếu có tính việc lâu dài thì mình cũng vậy, khi lấy cử nhân xong rồi tính
tiếp hiiii…
- Nầy nghen, người Tàu họ thường gả đứa chị trước rồi mới
tới đứa em, toa chọn đứa em thì họ không bằng lòng đâu ....
- Thì đứa nào được thì làm liền, sắp hàng làm chi cho giống
mấy hũ mắm chưng bán trên kệ….
Chúng tôi không nhịn được cùng cười ầm….
Tôi cầm lấy chai Napoléon châm đầy hai ly nhỏ và
mời:
- Nào cùng nâng ly, chúc mừng kế hoạch của toa…
- Của cả hai chứ!
Đã quá trưa, Jac chào
cả nhà về, thật tức cười, anh ta chỉ cao có 1,67- bề ngang và bề dày thì chẳng
thua gì lực sĩ nhưng đẩy chiếc xe Yamaha không nổi, anh cả tôi phải chở về gần
nhà đấy và tôi rồ Honda theo hộ tống để chở anh của mình về…
Anh tôi về nhà cầm chai Napoléon đưa lên xem và nói:
-Trời đất ơi! Thiệt kinh khủng hai thằng quỷ nhỏ, tụi bây
làm gần hết cả chai rồi!
- Hiiiii....
Tôi đi học ( Phần 2)
**************
IV. ĐÙA NHƯ THẬT
Năm Đinh Mùi sắp hết… chúng tôi đang là học sinh lớp
đệ tam chuẩn bị thi đệ nhứt lục cá nguyệt, năm nầy là năm cuối cùng trong
chương trình phổ thông của nhà trường còn học môn Giáo lý, tết cũng đã sắp đến,
lúc cuối giờ Pháp văn của thầy Lê Tấn Lộc, thầy Thích Huệ Tánh xin phép vào lớp
và giới thiệu một quyển sách HSTBL của thiền sư Thích Nhất Hạnh in từ ngoại quốc gởi về phổ biến cho chúng tôi
biết, tôi đã đọc và hiểu một số vấn đề về Phật giáo đối thời sự trong nước vào
lúc đó … cả những thầy cô cũng được đọc. Giáo sư Lê Tấn Lộc đã ám chỉ một số
vấn đề và khuyên chúng tôi nên … ngoan ngoãn chăm học (!) trước khi tham gia
vào đời (?).
Chiến tranh đối với chúng tôi xem như ở tận nơi nào đó
nhưng nay tiếng súng nổ và đạn bom đã vang dội và rung chuyển đến khu vực của
chúng tôi đang học tập, tôi có linh cảm không ổn về việc gì đó và có sự nghiêm
trọng khác thường, lại nữa một số học sinh trong trường đã bắt đầu viết lưu bút
nội dung gần như có sự từ giã mái trường, tôi cũng tham gia viết lưu bút … Một
cô bạn học dưới tôi một lớp tuy học khác buổi cũng cố gặp tôi xin ghi lưu bút…
Ô… thì ra chính là cô bạn học chung tiểu học ngày xưa có nhà kế bên đã dời nhà
….. từ mấy năm trước, cô ta học khác buổi, thảo nào tôi không gặp! Chúng tôi
rất mừng … cô ta nói:
- Anh Sáu viết cho em vài hàng lưu bút làm kỷ niệm,
trưa mai em nhận lại được không ?
- Đồng ý ngay, nhưng anh viết chậm lắm a… phải vài
ngày mới được !
- Sao anh viết chậm vậy?
- Anh còn phải phụ giúp ngoài tiệm của ba má và còn lo
cho bầy heo gà trong nhà….
- Hiii…. Anh mà cũng biết nuôi heo gà à? Em hổng tin.
- Thiệt mà…. Khi nào em về …. ở nhà anh thì sẽ biết !
- Quỷ anh nè ! Khi không ai mà dám về ở nhà anh!
- Anh rước mà ...Hiii ……….
Tuy vậy tôi cũng viết xong trong đêm và trưa hôm sau
tôi về hơi chậm để chờ lớp nàng tập trung trao lại và đồng thời tôi cũng gởi
quyển lưu bút của mình cho nàng viết và nói:
- Em viết cho anh cũng vài hàng lưu bút nghen, và trưa
mai anh nhận lại!
- Được, nhưng mà em cũng viết chậm lắm vì còn phải
giúp ba má em bán phở và cũng nuôi gà vịt sau nhà!
- Hiii….. Nói sao mà giống chuyện ngày hôm qua dữ vậy
? Sao hổng có thêm con heo bò gì đó?
- Hi… bò thì có nhưng chỉ thịt và xương hà, còn heo
nuôi cực lắm, ba má em hổng có nuôi đâu á!
- Biết đâu sau nầy em về làm dâu cho chủ trại chăn
nuôi heo thì sao?
- Hiii… Quỷ anh nè! …
Cô ta nhận quyển lưu bút của tôi và cả mấy ngày tôi
chờ mãi chẳng xong, tôi bỏ luôn cả tuần chẳng đề cập đến ...., và một hôm cô ta
đi học sớm hơn thường lệ, tôi vừa ra khỏi lớp thì nhận được quyển lưu bút, tôi
vội vàng nhét vào cặp, chiều đó tôi mở ra xem cô ta viết gì , bất ngờ trong đó
có một lá thư!
Tôi rất thận trọng coi lúc cả nhà đi vắng còn một
mình, tôi lại thêm một lần bối rối vì một lời đề nghị… thực sự tôi đã bị nàng
tấn công! Bức thư viết :
“Anh Sáu thân thương quý mến!
“Hôm nay em đường đột viết thơ nầy gởi đến anh, nếu
có gì không phải xin anh xem như chưa đọc nghen.
Ngày hôm qua sau khi về nhà, em nhớ lại những lời nói
của anh, em suy nghĩ rất nhiều về tương lai sau nầy, em muốn những lời nói của
anh là sự thật, anh phải thực lòng với em nghen, em thấy anh rất hiếu thảo với
ông bà và hai bác, với anh chị em trong nhà cũng thật hòa thuận, rất chăm học và
cũng lo việc làm trong nhà, anh thật xứng đáng là một chính nhân quân tử trượng
phu, em rất mong sau nầy sẽ cùng anh xây dựng cuộc đời tốt đẹp bằng chính sức
lực của chúng mình.
Em cũng như anh là đã
cùng học được điều hay lẽ
phải từ trường đạo Chúa và Phật nên rất hiểu ý nhau. Lúc trước bác gái có nói
với mẹ em là sau nầy các con cháu tùy ý chọn lựa, đạo ai nấy giữ……………..”
Tôi đọc mà muốn xuất hạn …, tòan thân chấn động , tôi
im lặng không đề cập đến và chưa trả lời vội….. Đấy chính là bức thư cuối cùng
tôi còn giữ đến nay và đốt ngay khi viết xong bài nầy. Sau khi trường tổ chức
liên hoan tất niên chuẩn bị đón xuân, chúng tôi được nghỉ tết …
Giao thừa năm đó chúng tôi ăn tết trong sự sợ hãi đầu
tiên trong đời, chúng tôi đã thấy máu lửa cũng như sự chết ngay trước mắt mình
đó là tết Mậu Thân 1968, chúng tôi nghỉ tết trong thời gian dài gần một tháng
và khi trở lại học thì một số thầy cô và bạn học không còn thấy nữa…..
**********
V .LƯỠNG ĐẦU THỌ ĐỊCH
Chiến sự tạm thời tránh xa các khu vực
thành thị, chúng tôi tiếp tục học trong tiếng đạn pháo các bên và tưởng như sắp
sửa rơi xuống đầu mình, tiếng rú của phi cơ phản lực, trực thăng, và cả những
trận bom của B52 từ xa làm rung chuyển từng chập nhà cửa, trường lớp …. nhưng
dần dần chúng tôi đã quen thuộc hàng ngày và đêm nào không ngắm những trái hỏa
châu sáng ngời trên bầu trời là chúng tôi cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó
thật thơ mộng !….
Từ 09 giờ tối đến 05 giờ sáng là giới nghiêm, chúng tôi
không còn đi lang thang buổi tối như thuở nhỏ mà giống như bị giam lỏng trong
nhà, chỉ còn việc học bài mà thôi…. Riêng tôi không thể nào tập trung học buổi
tối vì hàng loạt bức thư của nàng làm tôi suy nghĩ rất nhiều! Tôi không còn nhớ
rõ được bao nhiêu bức thư và từng câu chữ vì tôi đã thủ tiêu trước ngày cưới đã
rất lâu rồi …. Chỉ nhớ được các ý :
- Kể lại kỷ niệm vui đùa thuở nhỏ khi nhà còn kế bên, cùng
bạn lối xóm chơi trò bán quán, bắt sâu rọm và rít để nhát, chạy đua, nhảy dây,
thả diều, làm giả vợ chồng, giả ba má….., nhắc lại các bức thư nhắn tin nho nhỏ
nhét kẻ vách, trốn học Pháp văn đi xem phim Ấn Độ…. nhắc các kỷ niệm học trường
dòng, các tranh vẽ của tôi cho nàng lúc trước! (hiii)
- Các tính tình của tôi làm nàng cảm mến, xin được làm em
gái, xin được kèm chị em nàng học môn toán và dạy đánh đàn guitar cho em trai
của nàng….
- Trách tôi dùng xe Honda chở cô bạn khác là có ý gì đó muốn
xa chị em nàng hay chăng, còn khi đến nhà nàng lại đi bằng xe đạp!
- Hãy cho biết ý kiến cuối cùng về việc “chọn”cô bạn ấy hay
…. nàng !….
- Nàng bảo tôi là nuốt lời hứa(?), bội bạc(?), đam mê giống
hoa lạ nhập cảng(!). Tại sao ba má nàng đã thuận ý và đã nhắc nhiều lần rồi mà
tôi không về báo lại (!)
- Tại sao và tại sao…. (hiii)
Trời ạ….!!! Còn nhiều nữa…! Cả hai lớp học của tôi và nàng
bắt đầu xù xì nhỏ to… tôi phải tuyên bố trước các bạn : nàng là em nhà cô cậu
của tôi, tuy độ râm rang có giảm bớt nhưng các bạn trong lớp rất tinh ý nghi
ngờ ….(hiii).
Tôi cũng tươi cười và tử tế lịch sự với cô bạn ấy, tôi chỉ
muốn được yên thân để học…. Cô bạn ấy nầy không màng đến chuyện cô em “họ” dõm của tôi, lúc nào
cũng xem đối thủ của mình là thứ con nít học đòi….và cũng tuyên bố với các bạn
trong lớp: mẹ tôi và mẹ nàng đã hứa hẹn từ lúc hai đứa còn bé (thực sự thì có
chuyện đó!). Cô ấy “buộc” tôi sau tiết học trưa phải chở cô ta về nhà dù đi bộ
chỉ 7 phút ! Tình hình quá căng thẳng ….. Nghĩ cho cùng thì bất kỳ nàng nào
cũng thế, việc đầu tiên lọt vào mắt các chàng là dáng dấp bên ngoài, nếu không
có nhan sắc thì vô cùng bất lợi, tôi cũng nhận ra điều đó và cũng cảm thấy vẻ
đẹp quyến rủ hai dòng máu âu á thật là kỳ diệu, cô ta có nói năng hiền lành
chân thật, học tập chỉ mức trung bình nhưng rất chăm chỉ, cô ta không bao giờ
tự hào mình đẹp nhứt trường và rất nhân hậu và sẵn sàng giúp đỡ bạn học cho
“cọp dê” bài kiểm tra (hiiii….) mà không hề ganh tỵ bạn nào có điểm cao hơn
……., nếu so sánh giữa hai nàng thì tôi đã chọn…… cô ấy là cái chắc….(hiiii…)
Chương trình lớp đệ nhị (lớp 11) càng ngày càng khó, chỉ có
một lần thi Tú tài “1” duy nhất mà thôi, sống chết đời trai là chỗ nầy mà lại
còn vương mang hai nàng thế kia …. là vây kín 4 cửa thành không lối thoát …..
******
VI. KỲ
PHÙNG ĐỐI THỦ
Nhà ngoại tôi có đám giỗ !
Tôi biết thế nào cô em họ “dõm” khi biết được sẽ đến nhà,
tôi không nói cho bạn nào biết cả, chỉ nói riêng với cô đầm lai mà thôi. Tôi
không muốn gặp mặt cô em họ dõm vì cô này biết được sẽ kiếm kế đến nhà. Tôi
nghĩ ra một cách viết đơn đến văn phòng gặp giáo sư hướng dẫn (chủ nhiệm lớp)
xin nghỉ phép một ngày. Thực ra giỗ bên ngoại của tôi làm rất đơn giản vì họ
hàng phân tán các tỉnh thành xa… chỉ tổ chức trong nội bộ và một số ít hàng xóm
láng giềng (trước kia có hai nhà của các nàng), việc này chỉ có mẹ tôi và các
chị từ ngoài phố tiệm may về nhà để đảm trách bếp núc, ngoại và ba tôi lo phần
nghi lễ… các anh em chúng tôi vẫn đi học bình thường chỉ về dự đúng giờ mà thôi!
Tuy nhiên cô em họ “dỡm” nầy lại đoán biết được, cô ta
được lợi thế về thời gian chỉ học 2 tiết sau buổi chiều, cô ta đã tấn công sâu
vào tận “sào huyệt” nhà tôi! (hiii…). Lúc này tôi chưa về tới nhà, cô ta lễ mễ
đem bánh trái đến nói:
- Thưa ngoại.. thưa bác Chín …. Má con nói hỗm rày anh
Sáu nhận kèm toán mấy đứa em ở nhà mà hổng nhận chi phí gì hết, hôm nay con
phải đi thế mấy em sang đây để cúng cụ tổ vì các em của con đi học buổi sáng…..
Má tôi liền cười nói:
- Hiii…. Về nói với ba má là bác cám ơn ! Ngồi xuống đây
chơi cho bác hỏi chút nghen con! Hàng xóm lâu quá nay mới gặp mặt… Con nhỏ này
nay lớn đẹp gái dữ a … Còn ba má con nay về phố trên nay có khoẻ hông?
- Dạ thưa … ba má con cũng bình thường bác ạ ! Ba má con
còn bán phở bên nhà, phần khách đông quá nên không bỏ được nên xin khất lại kỳ
sau qua ạ!
- Thằng Sáu nó dạy kèm hổm rày mấy chị em con có hiểu và
làm bài được không?
- Thưa … ảnh dạy hay lắm á! Mấy đứa em ở nhà gọi ảnh là
anh giáo sư “toán nhạc” ạ!
- Cái gì ? Học hành mà còn có nhạc nữa làm sao mà học
được? Bác hổng hiểu nổi mấy đứa bây đời bây giờ vừa học vừa nghe nhạc mà làm
sao giỏi, chớ bác hồi xưa học kiểu đó là bị thầy cô đét mông đuổi học …
Hihiii…!
- Hiiii… ảnh dạy 2 giờ đầu toán còn 1 giờ sau nếu rảnh
học nhạc á! Thưa bác, con vô bếp phụ công chuyện với mấy chị nghen!
……………….
Tôi phóng Honda xuống rạp ciné Bình Minh xem phim “Thập
tứ nữ anh hào”, phim vừa hết tôi ngồi quán nước mía kế bên chờ nàng da trắng
nốt ruồi tan học (hiii)… như đã hẹn trước vào lúc 10 giờ rưỡi, tôi quyết định
công khai chở N. về “nhà tổ” đang nghi ngút hương trầm….
Xe vừa vào sân, má tôi thấy nàng da trắng liền mừng rở
(?) gọi:
- Chèn ơi…. D! N! Vào đây con ! Hiii…. Hai đứa bây đi học
về chậm một chút là cho rửa chén á !
Sau khi chào hỏi cả nhà, nàng da trắng …cũng xuống bếp ……
Cả nhà tôi chia ra hai cánh tiếp chuyện hai nàng vui vẻ,
tôi thấy má tôi và N rất tâm đắc, còn nàng em họ dỡm thì đang lấy cảm tình
của ngoại và chị tôi! Riêng ba tôi chỉ chỉ ầm ừ khi hai nàng chào hỏi, ngoài ra
không nghe ổng nói một tiếng nào mà thấy nét mặt đang nghiêm nghị hầm hầm thấy
ớn quá ! ….
Tôi không mời bạn trai nào đến dự cả nhưng lại thấy các
bạn học chung lớp chở nhau phóng xe ngang trước nhà nhìn vào sân hú gọi và
cười, đứa ngồi sau còn đưa lên hai ngón tay chọc ghẹo!
VII. TAN VỠ
Đám giỗ vừa xong, tôi không nói gì đến cô em họ dỡm, tôi
chở N đến quán café gần bức tường thành công binh mà chúng tôi thường ghé, tôi
gọi ngay hai ly cam, N chưa uống ngay mà nhìn ra đường có vẻ suy nghĩ, tôi nói:
- Em uống nước đi rồi anh chở về để ở nhà trông!
N nói như muốn khóc:
- Lúc nãy em muốn về lắm, nhưng vì anh em ráng chịu đựng
đến giờ đây, em đã thấy gần như cả nhà anh đã chọn M rồi, sao anh còn chở em về
làm chi nữa, chuyện hứa của má em và má anh không còn hy vọng đâu! Em nghĩ rằng
người lớn đã nói chắc chắn không sai lời, nhưng hôm nay có sự thay đổi như vậy
thì mình chia tay nghen anh ?
- Em đừng nghĩ quấy! M đến dự là đại diện bên nhà cô ta chớ
anh có mời như em đâu?
- Anh đừng nói nữa, em không còn tin gì hết, cho đến nay
hai bác chưa chính thức qua nhà nói chuyện với má em về hôn nhơn, em đã hiểu
hết rồi vì em là đứa con không cha, nhà em lại nghèo nên không xứng đáng để ba
má anh làm sui….
N che mặt sụt sùi .. nước mắt đã chảy xuống đôi má, tôi đã
cảm thấy bất ổn, tôi nói ngay:
- Không đâu em! Sở dĩ ba má anh chưa đề cập đến là do hai
đứa còn quá trẻ, còn đi học và chưa có nghề nghiệp, má anh nói khi nào anh đậu
xong Tú tài phần 2 sẽ sang nhà em mà !
- Em không tin …. những điều anh nói xưa nay em đã suy nghĩ
nhiều rồi, ngay cô em nhà cô cậu của anh quá rõ ràng…. nhà của M nói giọng Bắc
không hà, bà con cái nổi gì, anh đừng lấy vải thưa che mắt thánh, anh là đồ bắt
cá hai tay, sáng nay anh cố tình chọc tức phải không …?
Lúc đó đứa em trai của N đã biết chỗ của chúng tôi ngồi,
cậu ta chạy xe dừng trước quán gọi;
- Chị Hai! Má gọi về có công chuyện!
N lau ngay nước mắt bước ra nói:
- Em vào trong quán ngồi với anh Sáu, chị lấy xe về!
Tôi chào mời cậu ta vào nhưng cậu ta nói:
- Gấp lắm anh Sáu ơi, để bữa khác, bây giờ em chở chị Hai
về và còn phải chở má em đi lấy hàng ở Chợ Lớn kẽo trễ…
……
Tôi rồ xe chạy về tiệm may của má tôi, vừa dừng
xe bước vào nhà đã thấy các học trò nghề của má tôi nhìn cười khúc khích, một
đứa vẫy gọi nói nhỏ:
- Suỵt…Chết rồi….Anh Sáu ơi ! Thầy cô đang la anh đó!
Tôi chưng hững… bước vào sau phố, vừa gặp mặt tôi, ba tôi
nói liền:
- Không được nghen mậy! Tao cấm mầy qua lại với hai con nhỏ
đó!
-…!?
- Học hành chưa đến nơi đến chốn, chưa “thành nhơn chi mỹ”
mà tính chuyện lớn hả? Cho mầy biết tao không ưa cả nhà bán phở đó đâu a! Hàng
xóm là một chuyện, còn chuyện của mầy là chuyện khác! Đâu phải tao dễ quá để
tụi bây “lộng giả thành chơn” à? Còn cái con N đó cũng vậy nữa! Cả nhà nó không
đàng hoàng ai mà chẳng biết (!) danh giá quá mà ! Mầy tính bôi tro trét trấu nhà
nầy phải không? Đã vậy còn học bói khoa gì mà không thông, bộ mầy đui hay sao
mà không thấy mặt nó có mụt ruồi sát phu, mầy muốn chết thì tao cho mầy chết
liền! Tao nói không là không! Mầy mà thi rớt là đi khỏi nhà ngay, tao không
chứa đâu! Hai mẹ con bây không nghe lời tao muốn làm gì thì làm thì đừng trách
tao!
Tôi điếng cả người không nói được một lời. Má tôi nói:
- Con N nó hiền mà ông, chuyện đời xưa khác, nay cũng khác,
ông sao khó với con cái quá ….
Tôi cũng tiếp lời má tôi nên pha hài đấu dịu:
- Ba ơi N nó hiền mà, nó hiền đến nổi cắn cơm hổng bể vì có
bộ răng nhập cảng !
Bên ngoài phòng may các học trò của má tôi bụm miệng nén
cười ….
- Thằng quỷ sống ! Mầy mê cái bóng sắc của nó quá rồi nay
dám trả treo tao hả?
Cả đám học trò nghề của má tôi đã cười ra tiếng ….
Má tôi nói lớn:
- Tụi bây bịt lổ tai hết nghe chưa ! Đứa nào học tam học tể
tao vặn họng cho răng bây xuất cảng hết á!
- Hahahaha….
Kể từ ngày đó chúng tôi không còn tiếp xúc
nhau nữa, nếu bất chợt có gặp thì cũng là những ánh mắt lạnh lùng của hai nàng
nhìn tôi. Tôi đã thành một người xa lạ đối với các nàng, các bạn trong lớp có
xầm xì to nhỏ nhưng tôi cũng không buồn để ý để ý đến, ngày tháng dần trôi, sau
kỳ thi đệ nhị lục cá nguyệt chúng tôi nghỉ hè và cả lớp tôi thi tú tài 1.
Trong khu vực trung tâm tỉnh chỉ có 3 trường
trung học với tổng số gần 300 thí sinh thi tú tài 1 (chỉ thi có một lần), tổng
số học sinh thi đậu chỉ có 36 đứa . Dầu tôi không còn lòng dạ nào để thi, vậy
mà vẫn đậu hạng bình thứ (khá) trời ạ! Thật không may cho N. đã thi rớt và nghỉ
học luôn! Tôi không có cách nào để tìm cách an ủi động viên nàng được, nàng đã
tránh mặt tôi và cả cậu em trai cũng không nhận thư từ hay chuyển lời gì cả!
Lớp tôi gồm 56 học sinh, đậu tú tài vỏn vẹn
chỉ 10 tên, nam sinh chỉ có 3 đứa (có tôi), còn lại là nữ … Tình hình chiến sự
đã gia tăng… các bạn nam rơi đài đã trình diện nhập ngũ, vào mật khu, bỏ trốn
…..
Để hoãn dịch (miễn NVQS) tôi tiếp tục học lớp
đệ nhứt (12) tại trường THĐ, trong năm nầy tình cờ tôi trông thấy hai anh em
ruột từ Củ Chi qua Thủ Dầu Một chở nhau đi học lớp 11. Người em gái và anh trai
nói chuyện với nhau thật hòa nhã lễ độ, tôi đã ngầm khen ngợi hai anh em nầy,
tôi cũng ước gì có một em gái như thế (hic!!!), các bạn tôi đã nói với nhau hai
bạn ấy là con của một thầy giáo đang dạy trường Chánh Hiệp….. (và…. sau nầy cô
em gái đó là BX của tôi)….
Chuẩn bị thi Tú Tài 2, tôi tăng tốc tự học,
không có thì giờ đi học thêm, tôi đã thức rất khuya và tìm học thêm trong các
sách khác, quyết phen nầy phải đạt kết quả… tôi không còn ra phố tiệm của má
tôi nữa mà ở luôn tại nhà ngọai học hành, một chiều nọ tôi hay tin M chuẩn bị
đám cưới và má tôi đã nhận được thiệp mời!
Tôi đã phớt lờ tin nầy, xem là không quan
trọng, thật sự tôi đã chán ghét M vì những thái độ không quân tử của nàng về N,
tuy vậy, ngày hôn lễ của M má tôi có đến dự và tặng cho vợ chồng nàng ta món gì
đó tôi cũng chẳng cần biết…. chỉ còn hai ngày nữa là thi tú tài 2, tôi đã “về
kinh ứng thí” !
Cả thành phố Sài Gòn hoa lệ đã từng mang danh
là hòn ngọc Viễn Đông quả không sai, tất cả sự hào nhóang rực rở hiện lên trước
mắt tôi nhưng không làm sao quên được một hình bóng thân yêu tại quê nhà. Tôi
hy vọng ba tôi sẽ suy nghĩ lại và thay đổi quyết định giống như ngày xưa nội đã
sang nhà ngoại làm thông gia, ngoại tôi từ Sài Gòn về với hai bàn
tay trắng và một đứa con gái, đó chính là má tôi sau nầy ….., dù hai
bên không môn đăng hộ đối nhưng nội tôi không vì thế mà ngăn cản ba má tôi tiến
đến hôn nhân….
Tôi nhứt quyết phải thi đỗ và chính thức bày
tỏ việc nầy, dù sao tôi cũng đã hơn 18 tuổi rồi…., tôi sẽ vừa học tiếp vừa may
và cũng vừa dạy kèm , cố gắng dành dụm một số tiền tổ chức lễ cưới đơn giản để
cha mẹ bớt đi phần lo lắng….
Tôi làm bài cũng khá dễ dàng với sức mình,
tôi làm không bỏ câu nào và dư được 5 đến 10 phút trong mỗi môn thi…. Cuộc thi
vừa dứt, tôi ra phố và báo lại cho má tôi việc thi cử các ngày qua… Và tôi nhận
một tin thật là sét đánh bên tai. Lúc nầy ba tôi đi dạy chưa về tới, má tôi gọi
ra sau nhà nói nhỏ vì sợ các học trò nghe biết :
-Con ơi… Con N đã lấy chồng cách đây hai
ngày, đám cưới tổ chức hôm chủ nhựt rồi, bà Tư có đến tham dự tại nhà thờ về
nói lại má mới biết ….!
Tôi thật bàng hoàng, tôi hỏi:
-Sao N có chồng sớm quá … không biết sau nầy
N có hạnh phúc hay không? N có chồng về ở đâu vậy má ?
-Má cũng chỉ nghe bà Tư nói lại chồng nó là
lính không quân, nhà ở Biên Hòa!
Tôi nghe toàn thân tê rần và nóng cả mặt….
tôi bỏ vào phòng nằm một lát trở ra và rồ xe đi thẳng ra xa lộ…, tôi không biết
phải về đâu? Buổi trưa đường vắng vẻ, tôi dừng xe tại suối Giữa và ngồi bên gốc
cây gừa, tôi đã ôm mặt khóc lên nức nở….
( CÒN TIẾP )
****************************************
|
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)